Chương 55: Bèo dạt mây trôi 2

Còn hai cô gái cuối cùng cũng về đến đầu hẻm thì gặp Bách Lâm, Lan Chi có chút bất ngờ khi gặp Bách Lâm, lúc nào gặp anh cô cũng có cảm giác bất an, còn Uyển Nhi có vẻ rất vui khi gặp anh, cô cười chào anh:

Uả? Bách Lâm sao anh ở đây?

Bách Lâm đang dựa vào xe của mình, anh đang mặc quần jean, áo sơ mi caro mang giày thể thao trông anh năng động và vẫn mái tóc nhuộm nâu bồng bềnh, ánh mắt rất tình cảm đó nhìn về Lan Chi:

Tôi ghé thăm hai cô gái đây. Nhưng mà hình như có người không thích anh xuất hiện ở đây thì phải.

Lan Chi cười vui đùa lại:

Anh đang nói ai thế? Uyển Nhi bạn không thích gặp anh Bách Lâm hả?

Uyển Nhi pha trò:

Có sao? Hình như anh Bách Lâm đến đây để mời tụi mình đi ăn đấy.

Bách Lâm gật đầu:

Nào lên xe đi, anh đưa hai em đến chỗ này, đảm bảo hai em rất thích.

Lan Chi cười gật đầu và leo lên xe cùng với Uyển Nhi và Bách Lâm. Bách Lâm lại thấy có một sự thay đổi nhẹ ở Lan Chi, anh nhìn cô và nói thầm:

Chuyện gì đã xảy ra với em vậy Lan Chi?

Trên chiếc ghế sofa, ông Hoàng Tùng ngồi ngã ra phía sau, mắt nhắm lại rồi trầm tư, sau đó cầm ly cà phê uống một ngụm và suy nghĩ lại cuộc trò chuyện lần trước với ông Nguyên Lộc:

Anh tìm tôi là muốn nói điều gì?

Ông Nguyên Lộc cười nhếch mép một chút và giọng ôn tồn:

Hai mươi lăm năm rồi mà vẫn chưa hết trách tôi à. Dù gì chúng ta cũng là bạn bè cũ mà.

Ông Hoàng Tùng cười nhạt:

Bạn bè! Tôi không có phúc làm bạn với loại người như anh.

Loại người như tôi? Cho đến bây giờ ông vẫn còn trách tôi à? Chuyện đó cũng là do tuổi trẻ bồng bột, đúng là lỗi của tôi.

Ông Hoàng Tùng tiếp tục im lặng không nói gì, ông Trần Nguyên Lộc nói tiếp:

Ông có biết không? Hai mươi lăm năm qua tôi chưa nói với ông được hai từ xin lỗi. Hôm nay tôi đến cốt là để xin lỗi ông và giải thích một chút về chuyện năm xưa của tôi với Lan Hương.

Ông Hoàng Tùng phẫn nộ:

Ông có tư cách gì nói về cô ấy! Và ông không cần phải giải thích gì đâu. Mọi chuyện tôi đã rõ. Nhưng xin lỗi tôi không có cách nào tha thứ cho ông và ngay cả chính tôi.

Ông Nguyên Lộc cười nói thêm:

Chuyện năm xưa có lẽ ông không biết hết toàn bộ ẩn tình bên trong đâu, đúng thật là tôi và Lan Hương ở trên giường và chúng tôi đã…[ngập ngừng] đã làm chuyện đó, nhưng là chính tôi đã bỏ thuốc mê cho cô ấy và chiếm đoạt cô ấy, hơn nữa tôi có cơ hội làm việc đó chính là mẹ của ông đã nhờ tôi làm đấy, chúng tôi đã lập âm mưu làm ra những việc như vậy. Tôi vốn dĩ thích Lan Hương từ lâu và ông cũng biết tôi lúc đó đã lấy Dao Anh còn có hai đứa con thì sao mà theo đuổi Lan Hương. Với lại lúc đó tôi suy nghĩ nông cạn lại thích chiếm hữu những thứ mà mình không có được. Lan Hương chỉ là nạn nhân trong chuyện này. Nhưng có một điều tôi không ngờ là ông lại không tin tưởng cô ấy, chính anh không tin vào tình yêu của cô ây, cùng với sự ích kỷ của đàn ông thì ông lại bỏ rơi cô ấy và cũng chính ông lại hận luôn cô ấy sâu sắc như vậy, là ông khiến cô ấy tuyệt vọng. Còn tôi thì đúng là một kẻ đốn mạt chẳng ra gì. Khiến cho cô ấy phẫn uất tự sát không thành rồi sau đó dường như biến mất, nhiều năm qua tôi cũng muốn tìm lại để xin lỗi cô ấy nhưng mà...tôi có nghe qua lúc đó cô ấy tự sát nhưng chưa rõ như thế nào.

Ông Hoàng Tùng quát to:

Đủ rồi! Đừng nói nữa, 10 năm về trước Diễm Linh vợ của tôi đã nói cho tôi biết hết sự thật trước khi cô ấy ra đi, vì cô ấy cũng là người trong kế hoạch của mẹ tôi. Lúc đó khi tôi biết được sự tình tôi rất đau khổ, rất tức giận cho bản thân mình, nếu không vì sự ích kỷ của tôi, mù quáng của tôi thì đã không có quá nhiều bi kịch như vậy, thật ra cho đến bây giờ tôi chưa bao giờ quên được Lan Hương. Điều đó cũng khiến cho Diễm Linh bệnh tình của cô ấy ngày càng trầm trọng uất ức mà ra đi. Tất cả mọi chuyện điều không thể dùng hai từ xin lỗi là có thể xóa. Sai vẫn là sai, không bao biện cho chính mình.

Ông Nguyên Lộc ôn tồn:

Thế ông có thể bỏ qua cho tôi chứ? Chúng ta vẫn là bạn phải không?

Ông Hoàng Tùng lạnh nhạt trả lời:

Từ lâu chúng ta đã không còn là bạn nữa! Kết thúc rồi, sau này đừng tìm tôi nữa. Tôi không có gì để nói với ông.

Cả hai chìm vào khoảng không, rồi ông Nguyên Lộc nói:

Thật ra tôi đến đây là vì dự án bệnh viện của của ông. Bỏ qua việc tư, nói việc công đi, dự án bệnh viện là một dự án lớn rất tốn kém sức người và sức của, tôi có thể đầu tư vào, ông cho tôi một cơ hội đi. Ông có thể ưu tiên cho tôi dự án này được không? Tôi sẽ đầu tư cho anh. Còn có một người người nữa Minh Đạt cũng muốn góp vào đây.

Ông Hoàng Tùng gạt ngang:

Tôi đã nói rồi dự án này sẽ do tôi và đội ngũ của Việt Hoàng thay phiên nhau đánh giá và có kế hoạch đầu tư cụ thể, đấu thầu minh bạch. Ông đừng chơi mấy cái trò mà ngày xưa anh hay làm nữa. Nếu ông muốn đầu tư thì tìm Việt Hoàng mà bàn bạc

Ông Nguyên Lộc có vẻ tức giận nhưng khả năng kiềm chế cao ông khàn giọng:

Thôi được rồi, tùy anh vậy. Vậy thì công bằng đấu thầu với mọi người. Tôi về đây. Mong ông có thể suy nghĩ thoáng hơn. Chúng ta sẽ còn gặp lại nhau.

Ông Nguyên Lộc đứng dậy đi ra, trong lòng toan tính. Trở lại thực tại ông lại trầm mặc buồn bã không gian yên ắng quá đỗi một tiếng tạch lưỡi của con thạch sùng trên trần nhà cũng có thể nghe thấy, ông nói thầm trong lòng:

Phải làm sao đây! Anh phải làm sao đây Lan Hương. Em có tha thứ cho anh với những lỗi lầm ngày trước không?

Nguyên Phong đang tắm dưới vòi sen, lộ thân hình chuẩn mực của mình, trên cổ anh vẫn là hình xăm con cáo kỳ lạ, sợi dây chuyền hình hoa hướng dương, anh lại suy nghĩ đến gương mặt của Lan Chi bất ngờ anh tắt vòi sen và nói:

Không thể được! Sao mình cứ nhớ đến cô ấy!

Xong anh mặc áo choàng bước ra thì có điện thoại của Kelly Ngọc Diệp, anh nhìn thấy thì thở nhẹ ra một hơi dài, cầm điện thoại lên vui vẻ hỏi thăm:

Hi! Cô gái xinh đẹp, hôm nay sao lại gọi anh vào giờ này?

Ngọc Diệp đang ngồi uống rượu ở một quán pub, không gian nhẹ nhàng ánh đèn màu hồng chiếu rọi vào cô khiến cô càng thêm xinh đẹp, giọng cô đã say ngà ngà:

Anh đang ở đâu vậy? Đi uống rượu với em đi.

Nguyên Phong lo lắng:

Em đang ở đâu? Em xảy ra chuyện gì rồi?

Ngọc Diệp buồn bã nói với giọng cảm thương:

Em gặp một chút khó khăn trong công việc không biết giải quyết làm sao?.

Nguyên Phong an ủi:

Em đang ở đâu? Em đừng uống nữa. Anh sẽ đến đưa em về. Chờ anh một lát.

Ngọc Diệp cười rồi nói:

Cảm ơn anh, em sẽ nhắn tin địa chỉ cho anh.

Tắt máy xong Ngọc Diệp lại uống rượu, rồi cầm chai lên rót tiếp mà uống rồi cười và nghĩ thầm:

Nguyên Phong, chỉ có cách này anh mới quan tâm đến em sao? Nếu đã như vậy thì em sẽ làm cho anh phải quan tâm em nhiều hơn. Bảy năm qua anh yêu cô ta như thế nào thì em yêu anh như vậy, nhưng sao anh không yêu em, một chút cũng không. Anh thật nhẫn tâm.

Xong lại tiếp tục uống rồi ngả ra ghế mà buồn một mình, Nguyên Phong mặc vội chiếc quần jean và áo thun màu đen khoác chiếc blazer màu xám vào, mang giày thể thao và xuống nhà lái xe đi, trên đường anh vừa lái xe vừa suy nghĩ:

Ngọc Diệp! Sao em khờ như vậy chứ!