Bên trong biệt thự nhà họ Trần một khung cảnh hòa hợp của hai người phụ nữ, Ngọc Diệp được bà Dao Anh yêu thích mời vào nhà, bà đon đả mời mọc bánh trái trà nước, hôm nay bà Dao Anh nhẹ nhàng trong bộ váy sang trọng, dẫn Ngọc Diệp ra phía bàn ở cạnh hồ bơi, Ngọc Diệp nhanh nhảu hỏi chuyện:
Dạ cháu cảm ơn bác, mà anh Nguyên Phong về chưa ạ? Cháu gọi anh ấy không được.
Bà Dao anh nhẹ nhàng nói:
Chưa đâu, nó ít khi về sớm lắm, cháu uống trà đi. Bác tự pha đó.
Dạ. Trà rất thơm và ngon ạ. Cảm ơn bác!
À! Có Nguyên Bảo vừa về, nhưng nó lại đóng cửa trong phòng tranh rồi, nó nói đừng gọi nó làm phiên.
Ngọc Diệp ngại ngùng nói:
Dạ, không sao đâu tính anh ấy hay vậy. À, tuần sau là sinh nhật ba cháu, cháu muốn mời gia đình mình đến dự tiệc, cháu mở tiệc tại gia.
Bà Dao Anh cười:
Được chứ! Sinh nhật ba của cháu thì chắc chắn gia đình bác sẽ đến.
Ngọc Diệp nhìn xung quanh rồi nói chuyện với bà Dao Anh suốt buổi nhưng Nguyên Phong vẫn chưa về, cô nhìn đồng hồ đã khuya nên nói với bà Dao Anh:
Dạ khuya rồi cháu xin phép về trước, cháu sẽ nhắn tin cho Nguyên Phong sau ạ.
Tiễn Ngọc Diệp ra khỏi cửa vừa quay vào thì xe Nguyên Phong chạy về đến nhà, trên người nồng nặc mùi rượu, Bà Dao Anh hỏi con trai mình:
Con lại uống rượu à? Con bé Ngọc Diệp mới về, con bé chờ con cả buổi tối. Sau này uống rượu không được láI xe nữa. Nguy hiểm lắm.
Nguyên Phong cười với mẹ mình:
Dạ rối con biết rồi ạ, con sẽ gọi điện thoại cho cô ấy! Mẹ ngủ ngon nhé!
Xong anh bước vào nhà loạng choạng lên cầu thang, bước vào phòng mình nằm ịch xuống chiếc giường êm ái của mình, tay phải mở cravat ra, tay trái bóp trán suy nghĩ.
Phòng của anh bày trí rất đẹp lại còn có rất nhiều hình ảnh của Jessica lúc nào anh cũng ôm ấp kỷ niệm cũ kỹ của mình để nhắc nhở bản thân không được quên Jessica, thế nhưng gần đây Nguyên Phong lại để ý đến cô gái mà anh đã cứu, lại nghĩ ngợi lung tung nhiều đến anh cũng không ngờ, anh có chút sợ hãi cho chính mình, cô ấy có gì đặc biệt hay là vì cô ấy xinh đẹp.
Không phải, đó là nguyên nhân gì ngay cả chính bản thân anh cũng không biết.
Phải làm sao anh tự hỏi lòng mình rồi cầm sợi dây chuyền hoa hướng dương lên có hình của Jessica nói thầm:
Jessica, anh phải làm sao đây, gần đây anh hay nhớ cô gái khác, em có trách anh không?
Xong anh cầm sợi dây lên và hôn nhẹ vào sợi dây rồi thϊếp đi trong giấc ngủ của mình.
Phòng ngủ của Lan Chi,
Cô lại nằm trằn trọc thao thức suy nghĩ:
Hôm nay bọn người đó không giống bọn người hôm trước đuổi theo mình, mà dạo này người đuổi bắt mình càng nhiều. Mình phải làm sao? Còn người cứu mình là ai đây? Tại sao người đó không muốn mình tìm kiếm để cảm ơn chứ? Trong ký ức của mình thật sự quá mờ nhạt làm sao tìm được người đó.
Lan Chi cứ nằm đó suy nghĩ rồi cũng ngủ thϊếp đi. Khung cảnh thành phố chìm vào màn đêm tĩnh mịch.
Bên một gian phòng khác, có một người thần bí cứ ẩn nấp phía sau bóng tối, anh ta uống một ly rượu vang trong lòng lạnh lẽo điểm tĩnh mở các tài liệu ra xem báo cáo và cười cợt:
Thêm một thời gian nữa thì cuộc chơi sẽ chính thức bắt đầu. Nhưng mà các người sẽ không vui như thế nữa đâu, các người sẽ nếm đủ các chuyện hạnh phúc và đau thương, rồi đến lúc trả giá cho chuyện mình làm. Thật là thú vị đấy.
Trên màn hình là tất cả các hoạt động của Lan Chi, anh chàng đó nhìn hình mà toan tính suy nghĩ thêm:
Đúng là một con cờ tốt! Bắt đầu từ cô vậy, “My girl”.
Thời gian trôi qua,.....
Buổi sáng của một ngày chủ nhật thật đẹp, Lan Chi đang chải tóc và cột tóc lại, mặc quần jean và áo sơ mi đơn giản, mang đôi giày thể thao, rồi đeo túi vào đi qua gõ cửa phòng Uyển Nhi:
Uyển Nhi ơi! Đi thôi.
Bên trong vọng ra:
Chờ mình một chút!
Lan Chi nôn nóng hối hả:
Nhanh đi nè!
Uyển Nhi vẫn phong cách quần jean rách, áo thun bên trong bên ngoài áo sơ mi rộng, giày thể thao bước ra:
Từ từ! Bạn gấp hơn mình đấy.
Lan Chi cười:
Thì mình muốn tranh thủ đến sớm.
Uyển Nhi cười nói thêm:
Lát nữa mình đi lấy quà bánh của mạnh thường quân gửi rồi phát cho bọn trẻ. Nay mình đi xe buýt nha.
Okay!
Dạo này thấy Lan Chi thành thường dân rồi nhìn không quen tí nào.
Gì mà thường dân. Nghe như mình là quý tộc không bằng ấy. Bớt chọc mình đi.
Uyển Nhi cười giòn tan:
Thôi! Thôi không chọc nữa, mình đi nè!
Hai cô gái tung tăng vui đùa đi lên xe buýt chạy thẳng đến khu lấy đồ và mang đến cho bọn trẻ ở nhà thờ ngoại thành tách biệt với khu vực trung tâm đô thị, Lan Chi vui vẻ bước xuống xe cùng với Uyển Nhi tay xách đồ lềnh kềnh vừa bước vào bọn trẻ đã hét lên:
Chị Uyển Nhi, chị Uyển Nhi đến rồi! Sơ ơi chị Uyển Nhi đến.
Rồi bọn trẻ hồn nhiên chạy ùa đến, Uyển Nhi với Lan Chi vui mừng chào bọn trẻ, Uyển Nhi lên tiếng:
Từ từ nào! Hôm nay chị Uyển Nhi có mang quà tới cho tụi em nè. Bé Thảo em mang chia cho các bạn đi.
Dạ!
Vị ma sơ có tuổi bước ra chào Uyển Nhi:
Uả! Sao dạo này sơ không thấy con đến!
Uyển Nhi vui cười cặp tay vị ma sơ nhõng nhẽo:
Sơ biết con bận mà. À! Sơ này hôm nay con dẫn bạn con theo, Lan Chi, đây là vị sơ Hồng mà mình nói với bạn đó.
Lan Chi vui vẻ gật đầu chào vị sơ già, nhưng cô không ngờ đây là nơi mà năm xưa mẹ cô được nhận nuôi ở đây và vị sơ này là người chăm sóc mẹ cô, nhìn thấy cô có đôi mắt rất giống với người mà sơ biết nên hơi bất ngờ, thất thần khi Lan Chi chào hỏi:
Dạ con chào sơ! Con là Lan Chi.
Vị ma sơ già im lặng, suy nghĩ “ồ con bé tên là Lan Chi”, Lan Chi nhìn Uyển Nhi không hiểu gì, rồi Uyển Nhi mới bất chợt phá tan bầu không khí gọi vị sơ già:
Sơ ơi! Sơ có sao không.
Chợt tỉnh lại sơ chỉ cười và bảo:
Ừ! Chào con. Thôi hai đứa đi dạo xung quanh đi. Bọn trẻ cứ mong con mãi. Công việc sơ còn đang bỏ dở nói chuyện với hai đứa sau nha.
Hai cô gái cười vui vẻ đồng thanh nói:
Dạ!
Vị ma sơ suy nghĩ trong đầu: ”con bé! Con bé có đôi mắt y như Lan Hương. Không lẽ…nó lại là…cô bé năm đó sao? trùng hợp như vậy sao?”
Vị sơ già này cũng là người biết hết quá khứ của mẹ Lan Chi, bà lại dùng thao tác cử chỉ của người trong đạo để xin chúa ban phước lành:
Lạy Chúa! Amen. Mong mọi việc bình an.
Lan Chi đi dạo với Uyển Nhi và hỏi thăm:
Nhi này! Sao Nhi biết được chỗ này vậy? Chỗ này khá yên bình, lại đẹp nữa! Mình rất thích.
Uyển Nhi tiến về phía trước rồi đi ngược để đối diện với Lan Chi và cười nói:
Cũng lâu rồi cũng không biết sao mình lại đến được đây, nhưng mà nhìn mấy đứa trẻ thật là tội nghiệp. Mình thích tạo ra giá trị cho cộng đồng. Sau này Lan Chi cũng nên đến đây khi rảnh rỗi.
Tất nhiên rồi! Yên tâm đi mình sẽ ghé đây thường xuyên.
Cả hai đi xung quanh nhà thờ và vô tình nghe được một tiếng đàn guitar đang phát ra từ một khán phòng, đang vừa đàn vừa hát cho bọn trẻ nghe, anh đang dạy hát và tập hát cho các em yêu thích âm nhạc, bài hát của Trịnh Công Sơn “Mưa Hồng”:
Trời ươm nắng cho mây hồng
Mây qua mau em nghiêng sầu
Còn mưa xuống như hôm nào em đến thăm, mây âm thầm mang gió lên.
Người ngồi đó trông mưa nguồn
Ôi yêu thương nghe đã buồn
Ngoài kia lá như vẫn xanh...
Lan Chi đứng ngoài nghe thanh âm tình tứ và nhìn dáng vẻ của anh chàng đang mê đắm trong bài nhạc tình, đột nhiên có một cậu bé mắt tròn xoe, tinh nghịch kêu lên:
Ah! Anh Nguyên Phong ới có hai chị xinh đẹp đang nhìn anh kìa!
Nguyên Phong ngưng phím đàn và nhìn ra phía ngoài, một sự tình cờ hay là do duyên phận sắp đặt anh lại nhìn thấy cô gái mà anh luôn mong chờ được gặp lại, lần này anh lại bắt gặp ánh mắt trong veo ấy, ánh mắt đó khiến anh dao động, khiến cho anh không còn kiểm soát được trái tim mình, có một chút xúc động không rõ vì sao, hơi thở và dường như tất cả đã không còn nghe theo sự điều khiển của chính anh, trong lòng anh quyết định nếu ông trời lại cho anh trải nghiệm cảm giác con tim rung động lần nữa thì anh sẽ không bỏ lỡ cơ hội nữa mà sẽ chủ động theo đuổi, anh tiến gần mỉm cười chào hỏi với cô gái này.
Lan Chi hơi ngượng ngùng vì anh chàng cứ nhìn cô không chớp mắt, Uyển Nhi tằn hắn để bầu không khí bớt ngượng nghịu:
Chào Anh! Anh là...
Sự ngập ngừng của Uyển Nhi khi cô chưa bao giờ gặp anh chàng này ở đây, cậu nhóc Khang đang cười ngặt nghẽo mắt to tròn nói với Uyển Nhi và Lan Chi:
Anh Nguyên Phong đã đến đây được vài lần rối ấy, mà tại vì gần đây chị không đến thăm tụi em nên không gặp anh ấy đó thôi. Anh ấy cho tụi em nhiều đồ ăn với sách lắm.
Nguyên Phong đứng dậy cười và tự giới thiệu:
Xin chào hai cô. Tôi là Nguyên Phong.
Uyển Nhi cười và chìa tay ra bắt tay với anh:
Tôi là Uyển Nhi, hân hạnh được biết anh.
Lan Chi cười nhẹ nhàng:
Tôi là Lan Chi, lúc nãy nghe được bài hát anh hát và đàn rất hay. Rất có cảm xúc, nhìn không ra anh lại hát nhạc Trịnh hay như vậy!
Nguyên Phong bắt tay với Lan Chi và cười nói:
Cảm ơn cô! Chỉ là văn nghệ cho vui thôi. Về cảm xúc cho nhạc Trịnh đúng là có câu nói “có trải nghiệm qua nhiều đau khổ sẽ thấu hiểu được cảm xúc những bản tình ca”
Tụi nhỏ thì vui vẻ gào lên:
Tụi em ra ngoài chơi chút nhé.
Uyển Nhi cũng muốn chạy theo chơi với mấy đứa nhỏ, chỉ có ở chỗ này Uyển Nhi mới trút bỏ được tâm tình đang đè nén của mình, rồi cô nháy mắt với Lan Chi:
Này! Mấy đứa đi từ từ! Cho chị theo với. À! Lan Chi ở đây nói chuyện với anh chàng này đi nhé! Mà anh Phong nhớ chăm sóc bạn tôi nha. Mình ra ngoài chơi với tụi nhỏ đây!
Lan Chi gật đầu và nói nhỏ nhẹ:
Ừ! Bạn ra ngoài trước đi. Lát mình ra.
Bây giờ trong khán phòng còn lại hai con người đầy ắp nhịp thở của những khát khao, kèm theo những ngại ngùng bối rối.