Chương 40: Hợp tác với nhau

Lan Chi ngồi yên vị trên taxi thở phào vài cái.

Điện thoại Lan Chi lại reo lên liên tục, lại là Bách Lâm, mỗi lần bên cạnh Bách Lâm trong lòng cô vẫn có một khoảng cách vô chừng.

Cô và anh quá khác nhau, anh thì đầy tham vọng, còn cô thì chỉ muốn được bình yên.

Hơn nữa mỗi lần khi cô nhìn vào mắt của anh, người đàn ông này chứa đựng quá nhiều tâm sự, những gì cô suy nghĩ thì anh dường như có thể nhìn thấu, vì cô quá đơn giản hay là anh quá sâu sắc có thể hiểu được nỗi lòng của cô.

Còn ngược lại khi cô đứng trước Bách Lâm nỗi lòng sâu như vực thẳm của anh lại khiến cho cô không tài nào chạm tới được, lúc nào cô cũng cảm thấy anh đang có điều gì ẩn khuất để ngụy trang che dấu nỗi đau của mình, góc khuất của Bách Lâm là những ẩn số mà Lan Chi không bao giờ giải nổi.

Lan Chi nghe máy, giọng khàn đặc vì đang lo lắng:

Alô em nghe đây!

Bách Lâm đang lái xe trên đường:

Em đang ở đâu? Anh tới đón em nhé!

Em đang ở trên taxi, lúc nãy có...à không có gì đâu!

Bách Lâm lo lắng:

Em lại đang bị theo dõi hả, có sao không? Có cần anh...

Lan Chi cười:

Không sao! Em ổn rồi, Bách Lâm em có thể tự giải quyết được, anh không cần phải lo lắng.

Bách Lâm cười:

Em chắc chắn là không cần anh giúp thật không?

Chắc 100% luôn, Bách Lâm anh lo việc của anh đi. Em ổn.

Vậy thôi anh không phiền em nhưng mà nhớ là bảo vệ bản thân có gì nhớ nói với anh nhé.

Được rồi, em sẽ chăm sóc tốt cho em mà.

Cúp máy Lan Chi nhìn ra ngoài xe, dòng người vẫn tấp nập, cô lại thấy mình chẳng được bình yên. Bách Lâm thì lại càng suy tư hơn, anh đang lái xe thì có điện thoại:

Alo!

Tôi có thứ tốt cho anh,

Okay tôi biết rồi. Địa điểm cũ.

Okay.

Trong lòng lái xe đi nhưng anh vẫn thấy rất không an tâm, anh đang đi gặp người mà anh đã nhờ đi tìm sự thật cái chết của ba mẹ anh, từ năm mười tám tuổi anh loáng thoáng nghe được cuộc trò chuyện của chú thím mình, nên nảy sinh nghi ngờ, nên anh vẫn luôn tìm kiếm ẩn tình phía sau, đã có một chút thông tin anh cũng mong muốn nghe xem nó như thế nào.

Bản thân của anh lại không có ngày nào là bình yên, một trong các sự không bình yên đó chính là nỗi đau mà anh cố tình che giấu không bao giờ muốn cho người khác nhìn thấy, sự đấu tranh giữa tình yêu và lợi ích khiến cho chính anh không thể nhận ra chính mình là ai?

Rõ ràng là yêu sâu sắc nhưng lại không dám thừa nhận, lại tự lừa dối tình cảm của bản thân để rồi sau này đánh đổi một đời quá bi thương.

Chiếc xe Bách Lâm dừng lại khu nhà bỏ hoang ngoài thành, anh bước xuống thì có một tên mặc áo khoác jean quần bò, tóc vàng hoe gương mặt có vết sẹo, đến vỗ vai anh:

Này anh bạn! Đúng giờ đấy! Doanh nhân có khác.

Bách Lâm lạnh lùng hỏi:

Sao? Bớt nói nhảm nhí đi. Thứ tốt anh nói gì đâu? Đưa tôi xem.

Từ từ! Anh biết là tiền trao cháo múc chứ?

Ra hiệu búng tay đưa tiền và cười cái kiểu cười của một tên lưu manh bất cần đời chỉ cần tiền, Bách Lâm lấy một xấp tiền năm trăm ngàn đưa cho tên đó, hắn ta lại đưa ra một số tài liệu liên quan đến vụ tai nạn của ba mẹ anh, bao gồm biển số xe và các chứng cứ điều tra, Bách Lâm ngạc nhiên:

Cái này là tài liệu thật? Hơn hai mươi năm rồi, anh làm sao mà tìm được? Làm sao tôi biết đây là thật?

Tên áo jean cười:

Này anh bạn, đây là tài liệu thật 100% nhé, thu thập tư nhiều nguồn, lấy ra từ chỗ công an đấy, anh từ từ mà nghiên cứu đi, đây là một manh mối này có ích đấy, tôi làm nghề này lâu rồi nếu nhận tiền thì phải làm tròn trách nhiệm. Anh dựa trên manh mối này mà tìm ra kẻ gây tai nạn đi. Còn tại sao tôi có và biết thì bí mật nghiệp vụ không thể tiết lộ. Tôi đi đây anh bạn, có gì hay ho thì gọi tôi nha.

Nói xong người đàn ông đó đi thẳng, Bách Lâm đang suy nghĩ nhưng cầm lấy xấp tài liệu vào xe và lái đi trong lòng lại thấy bất an.

Người đàn ông tóc vàng lúc nãy đi ra một quãng xa chờ xe Bách Lâm đi thẳng, anh ta lại nhắn một tin nhắn:

“ cá đã cắn câu”.

[Tốt lắm. Đến lượt tôi].

[Người bên cậu chủ thế nào?]

[Không sao cả. Chuyện này tôi làm theo mệnh lệnh của ông chủ không phải của cậu chủ].

[Nhưng cậu chủ chắc chắn biết].

Không sao, cứ như vậy đi.

—-------------------------------------