Khôi Nguyên tức giận bỏ ra ngoài, ông Trịnh Viễn âm thầm suy nghĩ về đề nghị của nhà họ Ngô:
Không dễ gì lão già đó dâng cho mình dự án đó chứ. Nguyên nhân gì chứ, dễ dàng cho tôi không sao? Ắt hẳn phải có lý do, mình phải đích thân đi điều tra. Hay là ông ta đang tính kế với cái tập hồ sơ kia?[suy nghĩ].....…Được lắm đã như vậy thì tôi chờ xem ông như thế nào. Chuyện của hai mươi lăm năm trước của 4 người chúng ta cũng chưa xong đâu. Còn có một người nguy hiểm hơn kìa.
Một diễn biến khác,
Tập Đoàn Lý Gia đang trên đà phát triển, sau khi Ngọc Diệp về thì mọi thứ khác hẳn, Ngọc Diệp rất tài giỏi nhưng cũng vì từ nhỏ được nuông chiều nên tính cách khó lòng cam chịu thiệt thòi, các chú bác trong hội đồng quản trị vẫn xem cô là ngựa non háu đá, nên không phục tùng, chỉ có Huy Tường là người cô có thể cộng tác, nhưng mà con người của anh ta có lợi quên nghĩa, thấy trăng quên đèn nên khó lòng giữ chân, chỉ duy nhất một điều níu anh ta đó là quyền lực.
Ngọc Diệp bước vào phòng của Huy Tường:
Chào anh! Xem ra văn phòng của anh bày trí không tệ.
Chào giám đốc, hôm nay có việc gì cần nhờ tôi à,
Giọng điệu anh ta rất mỉa mai và có chút cợt nhã cô tiểu thư này nhưng mà cô ta không quan tâm.
Ngọc Diệp mặc suit vest màu xanh ngọc, tóc búi cao, nhìn cô rất xinh đẹp và quyến rũ, nhẹ nhàng ngồi xuống ghế đối diện Huy Tường, khiến anh có chút bất ngờ, tính cách cô vốn dĩ hơi đanh đá và ngang tàn:
Anh thôi cái giọng điệu đó đi, anh biết lúc nãy trong cuộc họp tôi đã bực như thế nào mà phải không? Thời đại nào rồi mà không chịu tư duy mới mẻ. Bọn họ đã quá già rồi, đến lúc nên thay.
Huy Tường nhíu mày lắc đầu. Cười nhạt rồi đứng lên nhìn ra phía ngoài cửa sổ:
Tôi hiểu cô muốn gì, với lại cái bọn người trong hội đồng quản trị tôi cũng không hứng thú. Cô muốn tôi giúp gì cứ nói.
Ngọc Diệp vắt chéo chân, lưng ngả ra ghế, một tay để lên ghế, một tay sờ cằm, dáng vẻ tự nhiên:
Anh đang là cố vấn tư vấn pháp lý cho tập đoàn nhưng so về lợi ích anh sẽ không được nhiều. Anh có sẵn lòng làm trợ lý cho tôi, giúp tôi nhanh chóng đẩy cái đám người vô tích sự đó đi cho khuất mắt tôi.
Huy Tường im lặng đứng đó sọt tay vào túi quần rồi nhìn cô cười nhạt nhẽo nhưng không nói gì.
Lại kiểu cười nhạt đó làm Ngọc Diệp bực dọc:
Anh thôi cái kiểu cười như thế với tôi đi. Anh như thế khiến tôi nghĩ thuật ra anh chẳng có tích sự hay năng lực gì?
Huy Tường chợt cất giọng giải thích:
Sớm muộn gì thì cô cũng là người thừa kế của tập đoàn, rồi đến lúc đó cô muốn sao mà chẳng được? sao phải mất công tranh đấu như vậy? Như cô nói họ già rồi cho họ con đường sống đi.
Ngọc Diệp cười khẩy:
Sao hôm nay anh lại trở thành người lương thiện thế.
Huy Tường thay đổi sắc mặt kề sát mặt của Ngọc Diệp và trừng mắt lên:
Tôi luôn là một người đàn ông chân thành và tốt bụng.
Ngọc Diệp cười, né ra một bên thở nhẹ:
Thôi đi, anh làm việc cho gia đình tôi đã bảy năm, mấy năm nay anh như thế nào tôi còn không biết à. ít ra trong tập đoàn này nếu nói người chân thành thì chắc không đến lượt anh. Đừng lây nhây nữa, anh hiểu ý tôi đang muốn làm gì không?
Huy Tường nhìn cô rồi gật đầu:
Thưa tiểu thư, chuyện cô nói tôi đương nhiên là hiểu. Nhưng cô định làm gì?
Ngọc Diệp gương mặt xinh đẹp nhưng vô cùng quyết đoán và lạnh lùng:
Loại bỏ hết những hòn đá cản đường tôi. Những người vô năng chỉ làm tổn hại đến lợi ích tập đoàn. Tôi không muốn thấy bọn họ nữa.
Khi nào cô muốn làm điều đó, cô có kế hoạch chưa?
Tôi muốn càng sớm càng tốt và hơn hết là tôi không giống ba tôi, câu nệ ân tình với đám cổ đông đó, họ đã quá già để thấy được tiềm lực mới cũng như những dự án phát triển theo xu hướng mới của công ty và hơn ai hết tôi muốn chứng minh cho họ thấy tôi không phải loại dựa vào ba tôi để leo lên. Họ thật quá tầm thường.
Quay lại nhìn Ngọc Diệp và anh cười nói:
Okay tôi sẽ làm trợ lý đặc biệt cho cô, nhưng mà...
Anh yên tâm lợi ích của anh sẽ không nhỏ. Tôi cho anh 5% cổ phần của Tập Đoàn Lý Gia và một căn biệt thự ven sông sẽ là của anh. Thế nào? Như vậy đã đúng ý anh chưa?
Được chứ! vậy cũng không tệ, đúng là đại tiểu thư làm việc nhanh gọn, coi như xong nhé.
Ngọc Diệp bước ra cửa, Huy Tường đứng sờ cằm và nhẩm mấy câu;
Đến lúc rồi! Thật thú vị 5% cô phần, chẳng phải giá trị gia tăng theo thời gian sao? Rất tốt vụ làm ăn này không đến nỗi.
Tại một căn nhà đồ sộ trong sảnh lớn tay trùm Thiên Bá đang mắng chửi tụi đàn em giọng đầy uy quyền và phẫn nộ:
Sao? Tụi bây lại mất dấu cô ta à. Vô dụng! Có một con đàn bà à không một con ranh con mà tìm hoài cũng không được.
Em thấy chúng ta nên tìm cách khác đi đại ca.
“Xoảng” Thiên Bá quăng một cái ly ra cửa vỡ toang:
Không còn nhiều thời gian nữa đâu, tiếp tục tìm cho tao. Cách con mẹ gì. Mày tưởng cô ta đơn giản lắm à. Còn có mấy người đằng sau cô ta còn ghê gớm hơn. Mày làm cho xong việc này. Không thôi chết lúc nào không hay đó. Đi đi.
Dạ rồi, em đi em đi liền.