Chương 33: Quên đi là sự trả thù tàn nhẫn

Lan Chi sẽ phải đối diện với nhiều âm mưu thâm sâu và khó lường nhất với chính gia đình mình. Mẹ của cô cũng bắt đầu không yên tâm về cô nên đã tìm người liên lạc với Bách Lâm để dễ bề bảo vệ cô.

Nhưng bà lại rơi vào một cái bẫy khác mà Bách Lâm đã giăng sẵn.

Lúc này Lan Chi vẫn còn chưa biết được sau lưng mình lại có nhiều âm mưu đến như vậy.

Có người muốn bắt cô để uy hϊếp, có người muốn gϊếŧ cô thậm chí lợi dụng cô để thực hiện những dã tâm của mình và ai sẽ là người đối xử thật lòng với cô?

Trong cuộc sống này chỉ có tin vào chính mình mới có thể thoát khỏi những vấp ngã và những sai lầm không đáng có.

Bà Lan Hương đúng ở một góc nhà, đang suy nghĩ có nên gọi điện thoại cho Bách Lâm không, suy nghĩ hồi lâu thì bà đã gọi điện thoại cho Anh để nhờ anh xem chừng Lan Chi:

Chào cậu! Cậu là Bách Lâm?

Bách Lâm đang ở một quán cà phê nhạc nhẹ đang ngồi một mình, không gian yên ắng, anh nhỏ nhẹ từ tốn đáp lại:

Vâng! Là tôi đây, cho hỏi ai vậy?

Tôi là mẹ của Lan Chi. Thật ra tôi vẫn theo dõi hành trình của con bé. Và tôi biết cậu là ai.

Bách Lâm hơi có chút ngạc nhiên, tâm trạng không được bình tỉnh cho lắm, suy nghĩ đầu tiên là “tại sao bà ấy lại tìm anh?”, một giây sau đó anh trầm giọng hỏi tiếp:

Dạ! Cháu chào bác. Sao bác biết thông tin của cháu ạ?

Cậu không cần hỏi nhiều, biết thông tin một người rất dễ, hiểu lòng người mới khó, tôi có thể nhờ cậu Bách Lâm đây trông chừng con bé giúp tôi một thời gian được không? Tôi e rằng con bé sẽ rất khó khăn trong thời gian tới, tôi không tiện ra mặt, nhưng tôi nghĩ cậu sẽ giúp được nó.

Dạ! Bác cứ yên tâm, cháu sẽ bảo vệ cô ấy.

Sau này có việc gì cậu cứ nói với tôi. Tôi sẽ sẵn sàng giúp đỡ cậu. Cảm ơn cậu. Nhưng mong cậu đừng nói lại với Lan Chi việc này. Chuyện tôi và cậu liên lạc đừng cho nó biết.

Dạ cháu biết rồi ạ. Cháu sẽ giữ kín chuyện này.

Cúp máy bà Lan Hương thở dài, ông Quang Long từ xa nhìn bà nói thầm:

Lan Hương! Em vẫn chưa buông được mọi chuyện có phải không? Tại sao chứ? Tại sao em vẫn như vậy.

Còn Bách Lâm ngồi suy nghĩ:

Mọi chuyện lại càng rắc rối hơn rồi đây. Nhưng không sao bà ta cũng là một nước cờ tốt. Có phải mình đang gặp vận may gì không mà cùng một lúc có nhiều chuyện vui tìm đến mình. Thật hay.

Tại ngôi nhà của Bác Sĩ Hoàng Tùng, ông đang ngồi trầm tư trên bàn làm việc ở phòng ngủ, Trúc Ngọc gõ cửa:

Ba ơi, ba đã ngủ chưa?

Chưa, con vào đi.

Mở cửa và mang cho ông một ly nước trà gừng, và nói:

Ba dạo này con thấy ba mệt mỏi quá, con thấy ba ho nên mang trà gừng mật ong cho ba nè.

Ông nhìn con gái rồi cười:

Cảm ơn con gái. Công việc mới sao rồi? Mọi người ở sở vẫn tốt chứ?

Đứng bóp vai đấm lưng cho ba mình và nói nhẹ nhàng:

Dạ công việc con vẫn ổn.`

Không gây ra hiềm khích gì chứ?

Ba này, con đâu phải là đứa thích gây sự.

Uh, phải rồi, không thích gây sự nhưng con có cái tật khinh thường người khác và cố chấp nên dễ gây phiền hà lắm. Thế giới này sẽ có rất nhiều người giỏi giang có năng lực nhưng cũng không phải là không có người chỉ vì lợi ích mà đạp đổ chén cơm của người ta, nên con cần học cách khiêm tốn mới tồn tại được trong chốn công sở.

Ba à! Con biết rồi mà. Con sẽ chú ý.

Giọng nũng nịu nói thêm:

Con biết mà, con gái ba sẽ ko làm ba thất vọng đâu. Con về phòng đây, ba giữ gìn sức khỏe nha. Nhớ ngủ sớm nha ba.

Ông Hoàng Tùng gật đầu, Trúc Ngọc đi ra ông đứng dậy đến kệ sách, lấy tấm hình trong quyển sách ra và nói thầm:

Em sống có tốt không? Em đang ở đâu? Anh xin lỗi. Hơn hai mươi lăm năm qua điều anh hối hận nhất là chưa bao giờ có can đảm tìm gặp lại em và nói với em hai từ xin lỗi! Cho dù đây là quá muộn màng.

Ông Hoàng Tùng thường hoài niệm về người mình yêu như một thói quen, trong lòng ông luôn hối tiếc về ngày ấy, ngày xưa ấy sao ông ích kỷ để đánh mất lương duyên và đánh mất người cả đời không thể thay thế. Ông là người nặng tình sao?

Không phải, người nặng tình nhất đâu phải là ông nhưng chắc chắn rằng hai mươi lăm năm qua trong lòng ông luôn giữ một tình yêu mãnh liệt tình yêu này ẩn sâu vào xương tủy khiến ông dày vò vô số lần.

Ông từng nghĩ rằng muốn gặp lại người đó để nói hai từ xin lỗi nhưng cái gì đã qua thì khó mà trở lại được.

Người đó có cần lời xin lỗi không? Ông vẫn còn nhớ từng lời ngày ấy bà Lan Hương tuyệt vọng nói với ông một câu:

“Cả đời này người duy nhất mà em không muốn tổn thương là anh, nhưng người em không muốn gặp lại cũng chính là anh” khiến trái tim ông bây giờ nó vừa đau, vừa hối tiếc.

“Em sẽ không tha thứ cho anh sao? Hay là em đã quên anh?”

Cuộc đời chỉ có những lúc trải qua nỗi đau thì chính mình mới hiểu rõ.

Tha thứ hay lãng quên?

sự lựa chọn như thế nào mới khiến cõi lòng thanh thản.

Sự lựa chọn nào cũng khiến trong lòng dày vò chịu không nổi.

Mà sự lãng quên của bà Lan Hương đối với ông Hoàng Tùng chính là một sự tàn nhẫn.

Còn hận là còn yêu nhưng lãng quên là phũ bỏ một mối quan hệ đã từng.

Như vậy khiến một người dùng hết cả đời để yêu thật sự là một vết dao cứa vào tim.

—-------------------------------------------