Bên trong ông Quang Đại ra hiệu ngón tay lên thì các vệ sĩ vây quanh, khiến hai vị khách giật mình ngồi xuống bàn bạc. Họ đang thảo luận vì lợi ích xây dựng sân Golf ngay tại Tây Đô và phát triển ở các khu vực Sài Gòn.
Thôi được rồi ông hai Đại, cứ như vậy nhé. Hy vọng ông suy nghĩ theo lời đề nghị của tôi.
Ông Quang Đại gật đầu:
Được tôi sẽ suy nghĩ, nhưng quan trọng là chuyện tôi cần biết là thông tin chính xác về mảnh đất đó, trong vòng một tuần cung cấp cho tôi hết tất cả những gì liên quan đến khu đó.
Được sẽ như ý ông.
Nhớ đó, tất cả chính xác chứ không phải là tin tức qua loa cho có lệ nhé.
Hai người lạ mặt đi ra, ông Quang Đại cũng bước ra. Không khí buổi tiệc vẫn như vậy, nồng nặc mùi danh lợi và những con sóng ngầm bên trong mỗi người.
Lan Chi đang ngồi ở nhà Bách Lâm, đang thu xếp đồ để mai dọn nhà sang với Uyển Nhi, Bách Lâm tỏ vẻ không vui:
Sao em không ở lại đây đi thêm thời gian nữa, em ra ngoài anh lại không yên tâm lỡ như xảy ra chuyện gì thì sao?
Lan Chi cười vui vẻ:
Xảy ra chuyện gì được chứ nè. Thời gian qua cảm ơn anh đã quan tâm và giúp đỡ em, nhưng em cần sống tự lập, nên nếu dựa dẫm vào anh nữa thì em sẽ trở thành người vô dụng mất.
Bách Lâm ngồi xuống cạnh Lan Chi:
Nhưng mà anh lo cho em.
Lan Chi nhìn vào mắt Bách Lâm:
Anh nghe em nói nè, em đã từng sống một mình ở nước ngoài hơn nữa em còn có cô bạn Uyển Nhi, cô ấy là bạn thân của em, nhà em và cô ấy đối diện nhau nên anh đừng có lo, anh cũng có thể đến thăm em mà. Nhìn anh kìa vẻ mặt lo lắng trông rất ngộ á. Lần trước do vội quá em chưa giới thiệu cô ấy cho anh.
Xong Lan Chi đứng lên rồi cười cười, Bách Lâm nhăn mặt:-
Em còn cười được nữa, à mà chuyện em phỏng vấn với một công ty nước ngoài sao rồi? Có khả quan không nhỉ? cười to
Lan Chi nhìn Bách Lâm và phản ứng bằng ánh mắt, lườm anh bằng một mắt dễ thương:
Ah em đang chờ họ gửi kết quả, em vừa nộp bài test năng lực cho họ. Em nghĩ chắc không vấn đề gì.
Anh nghĩ em sẽ qua thôi, yên tâm đi.
Nghe nói công ty này chọn lựa gần một trăm ứng viên rồi mà chưa được em là người thứ 100 đấy. Cười
Bách Lâm vỗ nhẹ vào vai Lan Chi:
Thôi em ngủ sớm đi, ngày mai anh phụ đưa em sang nhà mới, anh cần phải biết cô Uyển Nhi đó như thế nào. Có tin được không?
Bách Lâm, anh phải là con của mẹ em mới đúng á, anh nói y như mẹ em. Anh yên tâm Uyển Nhi là người hoàn toàn tốt. Từ nhỏ em đã quen biết với nàng ấy rồi, yên tâm nha. Em biết em cần phải làm gì rồi anh cũng ngủ sớm đi nha.
Thời gian một tuần trôi qua nhanh chóng……
Một buổi sáng Lan Chi đang chuẩn bị ra ngoài và bước vào thang máy thì nghe một cuộc điện thoại từ GROWth UP thông báo cô đã qua bài test và hẹn gặp cô để phỏng vấn vòng cuối cùng.
Chào Lan Chi, Chị gọi từ phòng nhân sự GROW UP.
Dạ, em nghe đây.
Chúc mừng em đã qua được bài test rồi, và chính thức mời em gặp sếp chị cho vòng cuối cùng này. Chiều nay em ghé qua công ty để gặp sếp luôn được không?
À, dạ được chứ, chị gửi thông tin qua email cho em nhé. Hẹn gặp lại chị.
Chị sẽ gửi mail cho em, hẹn gặp em! Chúc em ngày tốt đẹp.
Lan Chi cúp máy và suy nghĩ, mỉm cười:
Chắc chắn đây là cơ hội tốt cho mình, không ngờ mình may mắn đến như vậy, nhưng mà vấn đề là các công việc của gia đình mình có khắp ở mọi nơi, mình phải thật cẩn thận mới được.
Lan Chi ẩn mình lướt nhẹ facebook thì thấy Trịnh Khôi Nguyên, Lan Chi định nói chuyện nhưng dừng lại.
Thời điểm này chưa thể gặp lại anh ta được, mong là chúng ta sẽ luôn hạnh phúc và không bị ràng buộc bởi toan tính gia đình. Xin lỗi Khôi Nguyên. Tôi mong anh hạnh phúc.
Trên một tòa nhà cao tầng của nhà Nguyên Phong anh đứng suy nghĩ tay sọt vào túi quần trầm tư, thì có điện thoại :
Alo tôi nghe đây!
Dạ em chào anh Nguyên Phong, em là nhân viên bên tạp chí doanh nhân, em muốn gặp anh để phỏng vấn. Em sẽ viết một bài báo mới vì nghe nói anh mới bỏ số tiền hơn một triệu dollar mua lại doanh nghiệp sắp phá sản.
Chào em, không biết tin tức đó từ đâu mà có vậy em?
Dạ bí mật nghề nghiệp ạ.
Vậy anh cũng nói cho em biết, thương vụ này anh không thể tiết lộ cho em biết được. Vậy nhé!
Nguyên Phong cúp máy thì có điện thoại khác gọi đến, là Kelly Ngọc Diệp:
Hello anh!
Hello em, sao hôm nay rảnh rỗi điện thoại cho anh vậy?
Em định mới anh đi ăn trưa và hỏi chuyện doanh nghiệp một triệu đô gì nè! Đang rất hot!
Chậc lưỡi Nguyên Phong cười và nói nhẹ nhàng:
Thương vụ này sao ai cũng biết vậy anh đã làm kín tiếng lắm rồi, thật ra anh chỉ định đầu tư và nghiên cứu thử lĩnh vực công nghệ này. Nhưng mà em có hứng thú gì với nó à?
Em muốn nghe kỹ hơn thôi, thật ra em cũng có hứng thú thương vụ này, anh tiết lộ cho em biết một chút nha.
Thôi được rồi, anh sẽ nói em nghe, trưa em ở đâu anh qua đón em.
Em đang ở gần tòa nhà của anh, nên tầm 30 phút nữa em qua gặp anh nhé.
Okay em!
Bye anh.