Từ xa bà Diễm Ngọc, có vẻ không vui bà ấy không bao giờ cảm thấy thoải mái với bà Lan Hương trong lòng bà vẫn luôn nghi ngờ quá khứ của bà Lan Hương, chỉ vì khi ông Quang Long đòi lấy bà Lan Hương với một quá khứ không tốt đẹp, bị người đàn ông khác tứ hôn, bị một người đàn ông khác làm nhục, khi ấy đáng lý ra bà không bao giờ đồng ý vì danh dự nhà họ Ngô, ông Quang Long phải dùng đến khổ nhục kế là đã làm cho Lan Hương có thai buộc lòng phải chịu trách nhiệm vì danh tiếng, nên bà Diễm Ngọc mới chấp nhận.
Cho đến bây giờ gia đình họ Ngô vẫn không hề tôn trọng và xem bà là người trong nhà, luôn hà khắc và xem thường.
Bà Diễm Ngọc bất lực quay qua nói chuyện với cô trợ lý Mỹ Cơ và ông Ngô Bá Vỹ, ông ấy là chú út của Lan Chi, lại một người rất giỏi lấy lòng người khác, có năng lực làm việc nhưng thiếu chút quyết đoán, từ lâu đã được bà Diễm Ngọc giao quyền điều hành ở một số công việc quan trọng của gia đình.
Bà có chút thiên vị cho người con trai út này mong muốn ông Bá Vỹ làm người thừa kế, nhưng còn ông Quang Đại thì muốn để Lan Chi kế thừa bởi vì cô ấy có một đặc điểm giống ông và còn có những mưu tính khác cũng có thể là con chốt thế mạng hay chỉ là một con cờ để ông muốn đặt ở đâu cũng được, chỉ vì chuyện này mà gia đình luôn nảy sinh tranh chấp, sự tranh giành quyền lực diễn ra hằng ngày, nhưng quyền quyết định cuối cùng vẫn là của ông Quang Đại, bà đành im lặng mà chờ thời cơ:
Các con xem kìa, xem ra vợ chồng anh ba con không biết dạy dỗ con cái, con bé đó nó thật y như mẹ nó ngày xưa, chỉ toàn gây ra rắc rối.
Ông Bá Vỹ thân hình nhỏ nhắn nhưng lịch lãm tuổi tầm 40 vẫn còn phong độ, đeo kính cận cười nhẹ nhàng nói với mẹ mình:
Mẹ à, mẹ bực làm gì với con bé đó, con bé Lan Chi từ nhỏ nó đã hiếu động bướng bỉnh rồi. Con nghĩ nó chạy ra ngoài chơi thôi, chán rồi về. Kệ nó đi. Không có nó càng tốt.
Bà Diễm Ngọc lắc đầu:
Không đơn giản như con nghĩ đâu, mẹ có sắp xếp riêng của mẹ, còn ba con thì con biết rồi đó ông ấy có mưu tính của ông ấy, mẹ không thể không lo lắng và không thể không can thiệp...haizz con nhìn xem, hôm nay ông ấy toàn mời những người có máu mặt đến chỉ để nhờ vả tìm con bé đó. Cho thấy ông ấy muốn con bé kế thừa sự nghiệp. Mẹ cho đến bây giờ vẫn không hiểu tại sao ông ấy nhất định chọn con bé đó.
Ông Bá Vỹ cầm ly rượu lên uống suy nghĩ:
Nhóc con! Thì làm được gì chứ.
Mỹ Cơ ăn mặc xinh đẹp, thanh lịch nói với Bà Diễm Ngọc:
Thưa bà, con thấy là chuyện bé Lan Chi bỏ đi chắc hẳn phải có nguyên do ở phía sau, gia đình của ông Trịnh Viễn cũng không phải là gia đình bình thường. Đáng lý ra họ phải gào lên hay đính chính trên báo nhưng lần này thì không, họ đang im lặng...con e là sự việc này cậu bên nhà họ Trịnh kia cũng biết và không chừng cậu ta có liên quan đến vụ này, ai cũng biết chuyện thiếu gia nhà họ Trịnh nổi tiếng là người đồng tính, dù cho bên nhà họ Trịnh bỏ tiền ra bưng bít thông tin thì chuyện này nó vẫn là sự thật. Nhưng cháu lại có thắc mắc tại sao ông lại chọn cô Lan Chi?
Bà Diễm Ngọc chỉ cười nhạt. Cầm ly nước lên uống.
Ông Bá Vỹ cười cười, cầm ly rượu lên nhìn rồi uống và nói nhẹ nhàng:
Mẹ à! Con thấy Mỹ Cơ nói có phần đúng, lão thái gia nhà họ Trịnh không phải dạng tầm thường. Làm sao để yên chuyện này mà không nói gì.
Đang nói chuyện thì ông Bá Diệp xuất hiện vẫn trạng thái cợt nhã bất cần:
Ôi người mẹ yêu dấu của con, mẹ vẫn ổn chứ.
Ông Bá Vỹ lên tiếng:
Anh hai, em thấy anh say rồi đấy, anh vào trong nghỉ ngơi đi. Em đưa anh vào phòng nghỉ.
Ông Bá Diệp nhìn lại, giọng nhè nhè say, say thật hay giả vờ say thì chỉ có ông mới biết, trong gia đình họ Ngô, thật thật giả giả cứ thế mà diễn thôi:
Sao, mày nói cái gì, tao đâu có say...say làm sao mà say được.
Rồi cầm ly lên uống cạn sau đó cặp vai ông Bá Vỹ nói với giọng lè nhè, khàn khàn:
Nè! Chú em, chú em đã dùng chiêu gì để mẹ cho chú hầu như tất cả quyền hành trong cái công ty này vậy. Chú em nói cho anh mày biết đi, để anh mày xin một chuyện. Chuyện này anh xin mãi, xin mãi mười lăm năm rồi, mười lăm năm đó mà không được. Nói đi..Nói đi...nói cho anh biết đi.
Ông Bá Vỹ đỡ ông Bá Diệp:
Anh hai, buông em ra đi, anh em mình không thân thiết thế đâu, anh say rồi, kiểm soát lời nói chút đi. Không thì xấu hổ mình anh chịu nha.
Bà Diễm Ngọc gọi Cô Diệu quản gia sai người dìu ông Bá Diệp vô phòng nằm nghỉ, bà đang rất tức giận:
Cô Diệu đâu, cô Diệu.
Dạ! Bà chủ!
Sai mấy đứa bên kia đưa cậu hai về phòng đi, chứ để nó ở đây là xảy ra chuyện không hay. Gây phiền phức náo loạn bao năm rồi vẫn không bỏ được.
Mấy tên vệ sĩ chạy đến mang ông Bá Diệp về phòng, Bà Diễm Ngọc thở dài:
Thật hết nói nổi mà. Tại sao nó lạ hư đốn đến thế chứ.
Quan khách nhìn vào ông Bá Diệp nhưng lại không dám bàn tán, họ chỉ nhìn nhau rồi lại cụng ly uống rượu không ai dám bàn tán đám vệ sĩ luôn đi xung quanh kiểm tra, phục vụ thì cứ đi tới lui rót rượu và hỗ trợ cho quan khách.
Đứng gần hồ bơi Bà Thái Hà cùng các quý bà khác đang bàn chuyện khen ngợi lẫn nhau, trông bà cũng rất sang trọng, miệng đang tươi cười nhưng trong lòng đầy căm phẫn với ông chồng lăng nhăng của mình, bà không chịu ly hôn với ông cũng vì tài sản và dựa vào chuyện này mà bà Thái Hà được gia đình họ Ngô nể phục vì hành động của bà được cho là một người có tấm lòng nhân từ, người bị hại luôn tỏ ra cao thượng và pha chút bi thương nhưng thật ra bên trong ngầm trả thù và gây sức ép cho ông Bá Diệp cũng như gia đình họ Ngô không được nhận đứa con rơi của ông.
Bữa tiệc của một nhà hào môn sang trọng nhưng đầy toan tính, chú năm của Lan Chi ông Ngô Thái Bảo, tính cách lúc nào cũng ôn nhu nhưng thâm hiểm vô cùng, ông cũng xây dựng cho mình các mối quan hệ và âm mưu thâm lậm công quỹ thu mua cổ phần để dành vị trí Chủ Tịch.
Cầm ly rượu lên uống một ngụm thì ông anh rể quý giá của mình vỗ vai, ông Gia Huy là chồng của Ngô Ngọc Trân chị gái của ông, ông ta là người ham mê quyền lực và cờ bạc, dù là một luật sư có tiếng nhưng mà gây rất nhiều phiền phức cho gia đình họ Ngô:
Sao đây anh tư, dạo này anh thế nào?
Hai người cụng ly với nhau, cười cười nhưng mỗi một câu nói đều gián tiếp châm chọc nhau:
Câu này phải để anh hỏi cậu, nghe nói cậu năm nhà này đang thua lỗ một khoản tiền kha khá cho chứng khoán đúng không?
Tỏ vẻ ngạc nhiên:
Anh tư, sao anh biết chuyện này vậy? anh cũng có đầu tư sao?. Nhà này đúng là không có gì bí mật. Có nhiều người nhiều chuyện thật chứ.
Gia Huy cười đểu, đứng sát ghé vào tai nói nhỏ:
Muốn người ta không biết trừ khi mình không làm. Đã làm rồi thì có gì phải sợ.
Thái Bảo uống cạn ly rượu cảm thấy trong người nóng ran nhưng bên ngoài vẫn từ tốn:
Đúng là đại luật sư có khác. Sao anh có thông tin mật gì à? Anh muốn trao đổi gì thì nói thử xem.
Ông Gia Huy cười bí hiểm:
Cậu biết anh là ai rồi thì tất nhiên mấy chuyện cỏn con vậy sao không biết được, sao cậu không báo anh sớm anh cho vài cái đánh giá để dự báo mà đánh. Sao cậu thua nhiều không? Bao nhiêu?
Ông Thái Bảo thản nhiên:
Không nhiều lắm đâu! Tầm cỡ 20 tỷ thôi. Em đang tìm cách bù lại số tiền đó. Không thôi mẹ sẽ phát hiện ra. Anh biết đó nếu mẹ mà biết thì xong đời.
Chà! Phí phạm quá lần sau rủ anh chơi chung nhé. Còn cái vụ bù lại để anh tìm cách giúp cho. 20 tỷ thôi không sao đâu.
Hai người lại cụng ly, nhưng ông Thái Bảo thì suy nghĩ:
Tự nhiên tốt lành thế kia, anh ta muốn nắm thóp mình sao?
Gia Huy cũng đâu có khác ông, ông ta còn nham hiểm hơn:
Để xem chuyến này, mày xoay chuyển như thế nào. Thời cơ của mình chắc cũng tới rồi. Hay thật!
Còn lại phía bên kia đối diện hồ bơi là Diệp Tuyết, Cát Cát, Vũ Minh, mấy anh em trao đổi qua lại với nhau về Lan Chi:
Diệp Tuyết ăn mặc sεメy quý phái cười nói: cả nhà chắc là biết con bé Lan Chi nó như thế nào mà đúng không, lần này dám làm ra chuyện tài trời như vậy. Nó được cưng chiều như nữ hoàng bây giờ dám chạy trốn mất mặt như vậy, coi ông Nội sẽ làm gì nó.
Cát Cát cười nói:
Chứ không lẽ chị lại muốn chị ta lấy một tên đồng tính á! Coi chừng ông lấy chị ra làm thế thân.
Còn lâu! Tao không có bản lĩnh đó.
Chị ta bỏ đi nhưng mà ông Nội thì đang tìm cùng trời cuối đất. Cũng sẽ lại cưng chị ta thôi. Ông Nội thiên vị.
Vũ Minh thì cười cười cầm ly rượu uống cạn.
Mấy đứa rảnh quá he, rảnh thì lo việc của của mấy đứa đi, sống trong nhà này thì mấy đứa phải biết nguyên tắc nhà này chứ im lặng thì sống tốt. Còn không thì hậu quả tự biết nhé.
Cát Cát cười:
Anh làm như anh giỏi lắm ấy, em thấy anh có được ông cho làm cái gì đâu.
Vũ Minh cười cười:
Mấy đứa chờ đi, sớm muộn cũng được. Đừng có mà cà khịa anh mày.
Ai mà dám khịa anh hai chứ.
Bà Quỳnh Thư, Ngọc Trân, Ngọc Trang tiến lại chỗ bà Thái Hà mọi người nói chuyện với nhau một cách rất hòa nhã nhưng đầy xéo xắt, bà Quỳnh Thư là vợ của ông Thái Bảo khen bà Thái Hà:
Chị hai hôm nay chị mặc cái váy này đẹp thật.
Bà Thái Hà cười, xưa nay vẫn có thích người em dâu này bao giờ nên trả lời khách sáo:
Cảm ơn cô! À không cảm ơn thím năm. Hôm nay thím cũng đẹp và sang trọng đó nha.
Bà Ngọc Trân thì đóng vai em chồng hiền lành, cởi mở mời rượu mấy chi em, cụng ly. Bà Ngọc Trang là vợ của ông ông Bá Vỹ cười cười hiền lành nhưng trong lòng luôn mưu tính sâu xa, mạnh dạn hỏi bà Ngọc Trân:
Chị tư! Nay có tin gì của con bé Lan Chi không? Nó đi thật à?
Bà Ngọc Trân cười khẩy:
Đang vui sao thím út lại nhắc tới con nhóc đó. Mất hết cả hứng luôn nha. Nó gây biết bao chuyện. Thím út muốn biết thì đi mà hỏi ba á. Ba là người quản chuyện này, tôi không có cổ phần chứ con bé nó đã nắm 5% cổ phần. Thật không hiểu nổi ba.
Bà Thái Hà chen vô:
Đúng thế, kìa các cô nhìn bên kia kìa, con gái của cô ta không ra gì rồi mà xem hai vợ chồng chú ba trông có vẻ vui vẻ hòa hợp lắm, cô ta mà không có liên quan đến vụ này thì gì tôi cũng chịu.
Mọi người đồng thanh:
Phải đó, nghi lắm.
Bên trong sảnh thì ông Quang Đại ngồi nói chuyện với hai nhân vật vật bí ẩn, bà Lan Hương nhìn vào có chút lo lắng rồi lại suy nghĩ cho Lan Chi, đột nhiên có tin nhắn với số lạ:
‘’Mẹ ơi, mẹ vẫn ổn chứ, hôm nay là sinh nhật của ông chắc cũng như mọi khi phải không mẹ, à mẹ ơi con đã bắt đầu ổn định dần dần rồi, mẹ không cần trả lời con, con nhớ mẹ, mẹ nói với ba con cũng nhớ ba nữa. I LOVE MOM”
Bà Lan Hương xem xong thì lại chẳng yên tâm, đôi mắt u buồn lo lắng:
Con bé này, không biết bây giờ con sống ra sao nữa. Con chờ thêm một thời gian nữa đi, rồi mẹ con ta sẽ không bị phiền lòng nữa. Kế hoạch của mẹ sắp thành rồi.