Chương 17: Bước đến bên Anh 2

Còn Lan Chi ngồi dựa mặt vào đầu gối suy nghĩ, có tiếng gõ cửa ở ngoài, Lan Chi mời vào:

Bách Lâm hả? Vào đi anh.

Bách Lâm bước vào phòng vui vẻ nhìn ngắm cô gái nhỏ nhắn này rồi cười thầm, Lan Chi nhìn anh chàng đang mặc vest xám rất chỉnh chu và lại đẹp trai, màu tóc của Bách Lâm nhuộm nâu và bồng bềnh nhìn rất thu hút đối với người khác Bách Lâm là hình mẫu lý tưởng nhưng với Lan Chi thì hiện tại cô đang nghĩ đến những việc sắp tới cô cần đối mặt cho nên cô chưa hề để ý đến anh. Bách Lâm vẫn đứng cạnh giường dò hỏi Lan Chi với giọng điệu ngọt ngào:

Anh nghĩ giờ này chắc cả nhà đang đi tìm em, không khéo là cả một đội quân đang đi tìm em khắp hang cùng ngõ hẻm rồi đó.

Lan Chi gật đầu và cười nhẹ nhàng, nói tiếp việc giúp đỡ:

Mẹ em mới gọi em, hay thật chứ, sao anh lại biết gia đình em sẽ làm như vậy? Tạm thời em nhờ anh giúp em một việc được không?

Bách Lâm ngồi xuống cạnh giường, nhìn Lan Chi đắm đuối:

Em muốn anh giúp gì nè? Việc gì cũng được chỉ cần em nói là anh sẽ làm hết.

Lan Chi cười:

Em muốn tạo một thông tin khác để đảm bảo em có thể làm việc ở đây với thân phận một người bình thường. Mua một cái sim điện thoại và thuê một chỗ ở mới, tìm một công việc mới phù hợp.

Bách Lâm đưa tay lên cằm suy nghĩ trầm ngâm, Lan Chi ngại ngùng nói rằng:

Không được phải không anh. Không sao đâu, thôi hay để em tự tìm cách khác.

Bách Lâm lắc đầu:

Không phải không được mà anh đang suy nghĩ em muốn đóng vai gì nè? Làm bạn gái anh, xong rồi vô công ty anh làm đi cho tiện. Để em đi bên ngoài thật sự là không yên tâm.

Lan Chi thẳng chân đạp Bách Lâm một cái, và cười to:

Thôi cho em xin bình yên đi Bách Lâm, nhiều năm nay anh cứ nói giỡn như vậy hoài, em không thích vậy đâu.

Bách Lâm nhìn vào Lan Chi, cầm chặt tay Lan Chi và hỏi:

Em đừng có lảng sang chuyện khác nhé. Em nhìn anh nè, anh không nói đùa giỡn với em. Thật sự nhiều năm qua em vẫn không hề có chút tình cảm gì với anh à, em vô tình hay là em giả vờ không biết vậy Lan Chi?

Lan Chi ngại ngùng cúi sầm mặt và thở dài bước xuống giường chạy vào toilet, quay lại nói với Bách Lâm:

Thôi mà Bách Lâm, Em Cảm ơn anh đã giúp em rất nhiều, nhưng tạm thời chúng ta đừng nhắc đến chuyện này có được không? Em không muốn nghĩ đến những chuyện này bây giờ. Anh cho em thời gian suy nghĩ nha.

Bách Lâm gật đầu và nói với Lan Chi:

Okay! Okay! Thôi được rồi, xin lỗi em, là anh quá vội vã làm em sợ rồi. Anh sẽ chờ em cho đến khi nào em sẵn sàng thì mình sẽ tính tiếp đến vấn đề đó...anh chờ em ở đây nha…Em đi thay đồ đi rồi anh cùng em đi ra ngoài khám phá

Trong Toilet nhìn vào gương, Lan Chi thở phào nhẹ nhõm, cô chưa yêu Bách Lâm cũng không thể yêu anh vì Bách Lâm không phải là người cô tìm kiếm. Cô còn phải sống cuộc đời mà cô muốn, đã nhiều năm qua chắc trong lòng đã quên chuyện năm xưa, nhưng để mở lòng e là chưa phải lúc.

Bên ngoài Bách Lâm sắp xếp trải giường lại ngay ngắn và suy nghĩ:

Sớm muộn gì thì anh cũng sẽ khiến em ngoan ngoãn nghe theo anh mà thôi. Bảy năm qua em từ chối anh nhiều lần. Lần này em sẽ không thể từ chối được đâu.

Bách Lâm nở nụ cười bí hiểm đầy toan tính.

Vài phút sau Lan Chi bước ra từ phòng tắm trên người mặc một cái đầm body ôm thân, để lộ thân hình chuẩn đẹp của cô, chiếc đầm dài qua gối màu xanh nhạt khoác áo vest trắng, trang điểm nhẹ nhàng tóc màu đen tuyền xõa ra nhìn Lan Chi nữ tính, xinh đẹp và quyến rũ. Bách Lâm nhìn cô không rời mắt, không gian chỉ có hai người khiến Lan Chi hơi ngại, để phá vỡ bầu không khí cô đột nhiên gọi tên:

Anh Bách Lâm, sao anh nhìn em chằm chằm vậy? Em có gì không ổn hả?

Bách Lâm vẫn im re, không chớp mắt đứng yên như pho tượng, Lan Chi bước nhẹ nhàng lại gần xòe bàn tay năm ngón ra quơ sang trái rồi sang phải, đột nhiên Bách Lâm chụp tay và kéo Lan Chi sát lại cúi xuống và nói:

À không, em rất ổn và Em thật sự xinh đẹp lắm, Anh muốn…

Bách Lâm định hôn Lan Chi, ánh mắt đắm đuối nhìn và sát vào mặt cô, trái tim hai người đập nhanh và loạn nhịp, Lan Chi đỏ mặt ngại ngùng nhưng bất ngờ cô lùi lại đằng sau và tát cho Bách Lâm một cái không quá mạnh như trời giáng nhưng đủ để anh tỉnh trí và biết mình đang làm gì.

Bách Lâm buông tay Lan Chi ra và sờ mặt của mình rồi cười và nói rằng:

Anh xin lỗi em.

Lan Chi thu tay lai bóp chặt các ngón lại và nói một cách lạnh lùng:

Em xin lỗi nhưng tại anh làm em hơi bất ngờ nên phản ứng của em...Sau này đừng hành động với em như vậy. Em không thích.

Lan Chi cười thoải mái nhưng trong lòng vô cùng bất ổn, dường như cô đã rung động với Bách Lâm?

Không, không phải, đó không phải là rung động mà là một cảm giác bất an, tuy cô đã quen biết anh đã lâu nhưng chưa bao giờ cô cảm thấy an toàn khi ở bên anh, ở gần anh cô thấy mình quá nhỏ bé, không thấu hiểu được người này, đó là lý do mà nhiều lần cô từ chối vì luôn trong tâm lý phòng bị nên trong lòng không thể chấp nhận được.

Thôi anh không sao, anh xin lỗi vì kích động quá với lại bị người đẹp tát một chút cũng vui mà, nào! nào! Đi với anh, anh với em ra ngoài thôi.

Chúng ta sẽ đi đâu vậy anh?

Thì chẳng phải em muốn tìm nhà và làm lý lịch mới á, anh đã nhờ người làm cho em rồi, sẽ mau chóng đưa cho em sớm. Hôm nay thì mình đi dạo.

Okay! Em cảm ơn anh nhiều nhé.

Bách Lâm quay qua cười nói:

Thôi nào, đừng có cảm ơn anh nữa, anh vui vì được giúp em. Mà vết thương của em đã đỡ chưa?

Lan Chi gật đầu:

Không có gì nghiêm trọng đâu anh. Em ổn mà.

Lan Chi và Bách Lâm ra xe và lái đi.

Ngoài đường xe chạy đông đúc trong xe Lan Chi ngồi cạnh Bách Lâm nhưng lại đang thả hồn ra bên ngoài mà tận hưởng thế giới tự do của cô, đôi lúc cô lại cười một mình. Bách Lâm thì lâu lâu nhìn qua cô và cũng cười thầm nụ cười ẩn chứa những nguy hiểm nhưng cũng chứa đựng tình yêu mà chính anh còn chưa phát hiện.