Trở lại nhà họ Ngô,
Một buổi sáng đẹp trời muôn ngàn hoa lá lấp lánh dưới ánh nắng và sương sớm tại một khu biệt phủ nhà họ Ngô Khu biệt phủ này rất đẹp, rất nguy nga và đặc biệt xây theo kiểu lâu đài, xung quanh cây xanh bao phủ, trong sân vườn rất nhiều hoa tím, hoa vàng những loài hoa mà chính Lan Chi là người yêu cầu phải trồng trước khuôn viên như vậy, thêm vào đó có một cái hồ bơi to giữa ngôi nhà khiến cho khuôn viên nhà trở nên đẹp hơn, bên ngoài có một bác tài xế đang lau xe, một bác làm vườn tưới hoa, bên trong nhà thì có hai người giúp việc đang dọn bữa sáng. Không khí rất trong lành tươi mát vào buổi sáng sớm những tia nắng bình minh chiếu qua từng tán lá những giọt sương mai trong veo và bình lặng.
Trong nhà không gian phòng ăn sang trọng, bàn ăn được thiết kế theo lối hoàng gia cổ điển, màu tường trắng sáng và sang trọng, căn biệt phủ có hai tầng lầu nhưng rất rộng có khoảng 20 phòng chính và 8 phòng phụ. Sàn được lót gỗ nâu trầm, khiến cho ngôi nhà trở nên ấm áp và dễ chịu.
Mùi hương tinh dầu bạc hà buổi sáng khiến cho tinh thần thư thái và đây là mùi tinh dầu bà nội Lan Chi thích.
Ông bà nội Lan Chi ngồi vào bàn ăn sáng và đọc báo, trên bàn bày biện trái cây, cafe, bánh ngọt và các món ăn phong phú cho bữa sáng thịnh soạn và xa hoa.
Bà Lan Hương bình thản ngồi đó, ưu nhã cầm chiếc ly màu trắng sứ uống ngụm cafe rồi để tách xuống, vừa đặt ly xuống thì giọng bà Diễm Ngọc lên tiếng, giọng điệu rất khó chịu:
Cô đã để con bé Lan Chi đi đâu rồi? Hai ngày qua vẫn không có tin tức gì à. Rồi sao tôi ăn nói với nhà họ Trịnh đây. Buổi lễ đính hôn đã thành ra như vậy chắc là cô vui lắm hả! Cô có biết sẽ ảnh hưởng thế nào đến hai bên gia đình không? Thật là mất hết thể diện mà. Cô thấy báo chí viết lung tung chưa?
Bà Lan Hương bình tĩnh và nói rằng:
Dạ thưa mẹ, con không hề biết là xảy ra chuyện như vậy hiện tại thật sự con không biết con bé đã đi đâu. Với lại con không hiểu tại sao mẹ phải ép Lan Chi làm việc này, tại sao phải là con bé?.
Bà nội cáu gắt:
Hay lắm, lâu rồi tôi mới thấy cô lên giọng với tôi như vậy. Người ép chuyện này không phải tôi, cô cũng rõ ai là người nắm quyền trong nhà. Tôi sẽ cho người đi tìm nó, trong nước hay ngoài nước lục tung lên hết cũng phải tìm ra đứa cháu ngỗ nghịch này. Lần này không thể dung túng cho nó được.
Ông nội cầm ly trà lên uống, đặt xuống và tiếp lời:
Con thật sự không biết con bé đi đâu à? Trong nhà này thì ba vẫn thấy con bé chỉ có nghe lời một mình con, con không nói thì ba cũng có cách cho người đi tìm nó, đến lúc đó thì con đừng trách ba, con biết dụng ý của ba là ba đang muốn rèn luyện nó thành người có thể tiếp quản sau này. Con bé cần được rèn luyện thêm, không thể để nó tự tung tự tác như vậy.
Bà Lan Hương vẫn vẻ mặt lạnh lùng, điềm tĩnh như chính bà đang lo lắng không hề biết gì và cuộc trốn chạy đó không liên quan đến bà, đáp lại một tiếng :
Dạ vâng, con nói thật con không biết gì hết và con cũng đang lo lắng như mọi người, con thật sự không biết con bé đang ở đâu đang sống ra sao có gặp nguy hiểm gì không và tại sao con bé lại trốn mất và trốn đi đâu, từ bé đến lớn nó điều ngoan ngoãn làm theo sự sắp đặt của gia đình này, lần này con bé thật sự có gan như vậy con cũng chưa hiểu nó lấy can đảm ở đâu ra, còn chuyện thừa kế thì... để sau hãy nói đi ba. Chuyện đó không phải là chuyện có thể nói bây giờ được.
Bà nội quay sang nhìn bằng ánh mắt sắc lạnh, vẻ mặt đầy tức giận:
Sao thế? Nói tiếp đi chứ? Sao cô không nói tiếp đi! Cô nói như vậy là có ý gì? Hay là cô cũng đang có kế hoạch gì? Đừng tưởng chuyện cô làm mấy năm nay tôi không biết, tôi để cô vào làm ở công ty là vì thằng Long, đó là ý muốn của nó, cô biết là vì cô mà con trai tôi nó hết lần này đến lần khác chống đối với tôi. Nhưng mà mọi nhất cử nhất động của cô tôi điều biết hết.
Bà Lan Hương ngồi im và lắc đầu giải thích:
Dạ không, con không có ý nghĩ sâu xa gì hết. Con xin lỗi mẹ chuyện mẹ nói con không hề biết.
Ba của Lan Chi, ông Long im lặng bước xuống nhà :
Đi đến bàn ăn ngồi xuống và lấy bánh mì ăn trong im lặng, bà nội thấy vậy thì trách móc:
Long à, con có thể nào quan tâm đến gia đình này một chút được không? Anh con, em con, cháu con, con của con. không đứa nào có tích sự gì rồi, tụi nó lại suốt ngày gây chuyện bên ngoài đã đành sao đến con cũng vậy, bây giờ thời gian của con đắm chìm trong rượu chè và giam mình trong phòng tranh còn nhiều hơn thời gian con gặp mẹ.
Ông Long nhìn bà mẹ mình rồi ngước nhìn vào bà Lan Hương vẻ mặt đầy vẻ phẫn nộ:
Vì đó là thứ duy nhất không phản bội lại con! Con phải quan tâm thế nào hả mẹ? Mẹ lại muốn con đi vào công ty và ngồi đó hàng giờ đồng hồ hay là để gặp gỡ, giao du với những người sống chỉ biết giả tạo không có tình người hay là phải bày mưu tính kế để thâu tóm được ai hay sao, xin lỗi mẹ! Con làm không được. Nó không hợp với con đâu.
Bà Nội càng bực dọc đáp trả:
Ý của mẹ là con nên hiểu rằng đối với gia đình mình thì hai từ trách nhiệm này rất quan trọng. Con hiểu không?
Đứng dậy ra khỏi bàn và nhắm mắt ngước lên trời nói rằng:
Thôi mà mẹ, suốt bao nhiêu năm nay mẹ vẫn nói với con những điều đó. Đừng quy trách nhiệm cho con như vậy nữa! Đó mẹ xem! Đây mới chính là nguyên nhân con không muốn nói chuyện với mẹ. Con là một người thất bại, không có tiền đồ gì cả, nên mẹ đừng mong chờ gì ở con nữa.
Không ăn nữa định quay bước đi thì đột nhiên bà Lan Hương kéo tay ông lại bà định nói chuyện về Lan Chi thì ông Long gạt tay ra nhìn bà Lan Hương nói rằng:
Anh, em có chuyện muốn nói với anh.
Ông hờ hững giọng điệu bực bội:
Em lại muốn nói gì nữa đây? Em dày vò tôi chưa đủ hay sao, tạm thời em hãy để tôi yên đi. Hôm nay không phải là ngày để chúng ta nói chuyện.
Em...
Gạt tay bà Lan Hương ra và Ông nội nói tiếp lời, tay sửa cái kính lão và nhìn vào tờ báo hỏi ông Long một câu:
Thế con biết Lan Chi đã bỏ nhà đi chưa? Cả nhà đang tìm con bé đây.
Ông Long ngập ngừng suy nghĩ, quay qua nhìn và hỏi vợ mình, ngạc nhiên và đầy hoảng hốt, ông là người thương yêu Lan Chi, nhưng gần đây vì buồn phiền nên ông không tiếp xúc với ai và dĩ nhiên chuyện ép hôn ông không hề biết:
Thế này là sao hả em? Sao con bé lại bỏ nhà đi? Bây giờ con bé đang ở đâu? Sao không ai nói cho anh biết việc này.
Bà Lan Hương đã lâu không nói chuyện với chồng nên hai vợ chồng giống như người xa lạ:
Em không biết con bé đang ở đâu cả. Con nó bỏ đi trong ngày gia đình họ Trịnh xuống bàn chuyện lễ đính hôn. Em đã định nói cho anh biết từ hai ngày trước, nhưng mấy ngày nay anh không mở cửa phòng, em gõ cửa anh cũng không mở nên em không thể nào nói cho anh biết được.
Ông Long cáu gắt:
Sao lại có chuyện đính hôn? Đính hôn gì? Sao tôi lại là người cuối cùng biết việc này? Lại đem chuyện hôn nhân đại sự ra để trao đổi, đến khi nào cái nhà này mới thôi cái trò này áp đặt người khác làm theo ý mình, sao không ai nói với tôi? Nó là con gái em đấy Lan Hương.
Bà Lan Hương cũng hỏi lại:
Lan Chi cũng là con anh mà, cả năm nay khi nó từ Anh trở về, anh nói chuyện với nó khi nào chưa? Anh chỉ đóng cửa phòng và...
Ông Long tức giận ngồi xuống uống một ly nước đầy, bà Lan Hương thở dài im lặng.
Bà nội mỉm cười thâm hiểm khi thấy vợ chồng Lan Hương bất hòa, vốn dĩ không thích Lan Hương hai mươi lăm năm nay, hai người phụ nữ này sống bằng mặt không bằng lòng. Đấu đá nhau quyết liệt, ban đầu bà Lan Hương còn nhẫn nhịn nhưng dần dà thì cái gì cũng có giới hạn của nó.
Bà không còn âm thầm nhẫn nhịn mà là âm thầm mưu tính cho riêng mình một con đường bảo vệ mình và cả những hỗn độn của quá khứ chẳng mấy tươi đẹp gì.
Không khí càng nặng nề hơn khi ông Bá Diệp xuất hiện, một người con trưởng nam của gia đình họ Ngô, nhưng mà người trưởng nam này từ lâu đã không còn vị trí nào trong nhà vì bởi những sai lầm dại dột của ông, từ cổng bước vào nhà, với vẻ mặt vui tươi và hài hước, vốn dĩ bà nội không còn hy vọng gì với người con trai này nên thái độ rất lạnh lùng.
Còn ông Diệp thì có pha chào hỏi rất nồng hậu nhiệt tình và kèm theo sự châm chọc:
Chào buổi sáng mọi người, hôm nay gia đình ăn sáng đông đủ vậy có chuyện vui gì à? Mẹ con chào mẹ, ái chà lại còn có thêm ba nữa! Con chào ba, hôm nay có chú thím ba nữa. Chà con bé Lan Chi đâu? Sao không thấy, nghe nói bỏ trốn rồi hả? Nhà mình nổi tiếng mấy ngày nay lắm, báo chí đăng tin quá nè. Mẹ xem chưa? Con đọc cho mẹ nghe nhé.
Cả nhà im lặng khiến không khí chùng xuống, đúng là không có gì đáng sợ hơn sự im lặng. Cô Diệu quản gia nhanh chào ông Diệp:
Cháo cậu hai, hôm nay câu qua đây sớm vậy? Cậu dùng bữa sáng luôn không? Câu ăn món gì để tôi làm cho cậu.
Kéo ghế ngồi xuống kế bà nội, lắc đầu:
Thôi khỏi chị Diệu, Tôi không ăn đâu cho tôi ly cafe được rồi, lát tôi đi ngay ấy mà. Cảm ơn chị Diệu.
Cô Diệu bước ra sau bếp thì trên nhà không khí vẫn không thay đổi, ông nội ngồi trầm tư im lặng không nói gì, bà Lan Hương đứng dậy định đi thì ông Diệp cười ha hả hỏi với giọng điệu mỉa mai, châm chọc:
Con bé Lan Chi nó bỏ trốn trong ngày đính hôn gì với gia đình họ Trịnh à, chà chà sao thím ba lại để cho con bé hành xử như vậy? Phải dạy dỗ con bé cho đàng hoàng chứ. Kiểu này thì mẹ chắc khó ăn nói với lão thái gia bên nhà họ Trịnh rồi, nghe đâu cái thằng nhóc đó nó còn bị đồng tính kìa phải không mẹ? Rồi ông cười lớn mỉa mai.
Bà Lan Hương nhìn ông Diệp bực dọc, đôi mắt tròn xoe, chưa kịp đáp trả thì ông Long lên tiếng:
Anh hai, anh bớt nói lại vài câu đi, em thấy anh cần gì thì nói thẳng ra. Từ xưa đến giờ mỗi lần anh xuất hiện ở đây thì điều có chuyện không ngờ tới. Và em nghĩ chuyện của anh gây ra cho gia đình cũng không ít. Con em em biết tự dạy dỗ nó, lỗi là do nó không may phải sinh ra trong gia đình này, một gia đình mà không hề được bình yên.
Quay qua ông Long ông Diệp cười khẩy:
Ấy da, sao nè sao chú ba lại nói thế, gia đình mình sao nào, sao không được bình yên chứ? không phải trên đầu chú đang bị cắm sừng đó chứ? sao phản ứng mạnh mẽ vậy? Anh chú nói có gì không đúng hay sao? Con nhóc đó phải con chú không thì còn phải xem lại. Chú xem nó có điểm nào giống chú không?
Anh hai, anh…anh thôi đi.
Ông Long định đưa nắm đấm lên đấm thì Bà nội tằn hắn mấy tiếng:
Thôi được rồi! Mẹ còn ở đây, mấy anh em con bớt lại đi, hôm nay còn qua đây làm gì nữa, lại gây ra chuyện gì nữa rồi phải không? Chuyện tốt con làm thì không thấy nhưng mà tai họa linh tinh con đem lại cho gia đình này thật sự là quá nhiều.
Ông cười to:
Hahaha, mẹ nói sao thế? Con thì gây ra chuyện gì được cho mẹ chứ, con biết mẹ không muốn thấy mặt con sau nhiều vụ án con gây ra, mẹ không thấy là gia đình có tiệc tùng con thường tránh mặt rồi, chuyện công ty con cũng không có tư cách tham gia, mẹ còn chưa hài lòng à, chỉ có cái chuyện cũ rít đó mà Thái Hà cứ làm làm ầm lên. Chuyện đã rất xa xưa đàn ông thì năm thê bảy thϊếp chuyện bình thường mà mẹ, nhiều năm rồi mà, mẹ đã cấm con không được đến công ty, không được can dự chuyện của công ty, cũng đâu cho con quyền hạn gì nên con cũng đâu gây chuyện lớn gì được với lại con cũng không thích ngồi bàn làm việc với đống giấy tờ vô tri đó. Hôm nay con đến là vì con chỉ muốn qua thăm ba mẹ và gia đình chú ba thôi mà.
Ông Long gạt ngang, lạnh lùng đáp trả,
Cảm ơn anh! Em không cần anh quan tâm, với lại ngoài tiền và phụ nữ ra em nghĩ anh không còn gì khác để quan tâm đâu.
Xong thì ông Long bước nhanh lên phòng tranh, bà Lan Hương thì nhìn ông Diệp lắc đầu chán nản đi ra chỗ yên tĩnh.