Chương 13: Gặp gỡ 2

Nhà ông Hoàng Tùng,

Vị bác sĩ chăm sóc cho Lan Chi ông ấy là ai?

Có quan hệ gì đến cô không?

Ngày xưa ông Tùng và bà Lan Hương từng là thanh xuân cùng nhau tươi đẹp, nhưng sau này ông lại chia tay bà Lan Hương sau đó lấy vợ là bà Diễm Linh, bà ấy là bạn của bà Lan Hương, vài chục năm trước con cái nghe lời ba mẹ là bình thường, chưa kể là môn đăng hộ đối cản trở tình yêu, vì trách nhiệm với gia đình quý tộc của mình mà ông phải từ bỏ tình yêu của mình chung sống với người mình không yêu, và quan trọng là lúc đó ông hiểu lầm bà Lan Hương nên để trả thù người phụ nữ ông yêu đã phản bội ông và tự nhiên biến mất tâm tích, cũng vì sự ích kỷ ngu ngốc thời trai trẻ đó mà khiến cuộc hôn nhân ngày càng tâm tối không có lối thoát, từ đó bà Diễm Linh phải sống trong nỗi ghen tức mà không thể nói được, phẫn uất mà bệnh tình trầm trọng.

Bà qua đời khi con gái Trúc Ngọc được 10 tuổi.

Trúc Ngọc tính tình lại hiếu thắng, ngang ngược hay ỉ lại vào gia thế nên có phần xốc nổi.

Ông Tùng quản lý cô rất nghiêm khắc, nhưng vẫn rất yêu thương cô, cô gái này vẫn luôn làm những việc trái ý của ông, cô không biết rằng mối quan hệ của ông với mẹ của cô ấy chỉ là đồng sàng dị mộng, không có tình yêu chỉ có trách nhiệm và những cảm xúc hối hận với quyết định bốc đồng ngày đó, nhưng có một điều không thay đổi đó là ông dồn hết tình cảm của mình cho cô con gái:

Trúc Ngọc ơi, ba về rồi đây, hôm nay con về sớm vậy.

Trúc Ngọc từ trên lầu chạy xuống:

Ba, ba về rồi, sao ba biết con về sớm? Con có chuyện nói với ba nè!

Ông Tùng ngồi xuống sofa nói chuyện,

Ừ, ba mới về, công việc con dạo này thế nào?

Công việc con tốt lắm, sắp tới con sẽ xin vào sở ngoại giao, con nghĩ họ đều biết con là con gái ba mà, nên mọi chuyện ba cứ yên tâm. Một cô gái xuất sắc như con đây thì không gì làm khó con đâu. Nheo mắt cười nhẹ nhàng.

Ông nghiêm nghị nhìn cô con gái:

Ba biết con gái ba giỏi nhưng mình cũng phải khiêm tốn, không được hiếu thắng. Làm cái gì cũng phải biết người biết ta.

Trúc Ngọc nhìn ông rồi gật đầu, ngã ra sau, cầm cuốn tạp chí đưa lên miệng che lại rồi cười:

Dạ! Dạ, con biết rồi. Con gái giáo sư Hoàng Tùng mà, phải giỏi chứ, ba cứ yên tâm. Nhưng mà con chắc chắn là người xuất sắc ở sở năm nay. Ba mệt nên nghỉ ngơi đi, con ra ngoài có việc xíu nha.

Đi đi, nhớ cẩn thận về sớm đấy.

Ông Tùng đi lên phòng, lại thói quen bao năm không hề thay đổi nhìn vào tấm hình cũ của ông và bà Lan Hương.

Ông lại buồn phiền nhìn xa xăm.

Với ông bà ấy vẫn là người mà ông yêu nhất, khó quên nhất. Đôi khi ông nghĩ thà hận một người còn dễ chịu hơn là vừa hận vừa yêu.

Nếu không vì âm mưu ngăn cản của mẹ ông ngày xưa thì có lẽ cuộc đời ông không rơi vào bi kịch này.

Nhà của Bách Lâm là một khu chung cư tọa lạc tại quận 10, anh ở trên tầng 21, biệt lập và nhìn xuống được góc đường phố xá đông đúc. Bách Lâm sắp xếp cho Lan Chi một phòng trong nhà mình, nơi ở của Bách Lâm khá rộng rãi thoải mái và sạch sẽ, cách bày trí hơi đơn giản nhưng khá ấm cúng, Lan Chi ở tạm thời vì chưa tìm được nhà.

Bách Lâm là người như thế nào? Bên ngoài là một người có khí chất lịch thiệp,có diện mạo dễ nhìn và thu hút, thế nhưng trái ngược với vẻ ngoài hiền lành đó của anh, nội tâm anh chưa đầy dã tâm và sự tàn nhẫn.

Thật ra xét về góc độ của anh mà nói, anh cũng là một người rất đáng thương, cuộc sống lúc nhỏ của Bách Lâm rất cơ cực và đầy sóng gió, ba mẹ mất hết trong vụ tai nạn giao thông, trở thành trẻ mồ côi phải sống nương nhờ với chú họ nhưng lại không có được tình thương thật sự, thường xuyên bị đánh đập, và dồn ép, bị đẩy vào cùng cực nỗi đau thể xác và tinh thần đến nổi trong mỗi giấc ngủ của anh chỉ toàn là ác mộng, Bách Lâm cũng được cho ăn học đàng hoàng từ số tiền bồi thường bảo hiểm của ba mẹ anh để lại, nhưng anh lại phải nhìn sắc mặt của gia đình chú họ mà sống qua ngày.

Cơm ăn áo mặc cũng chẳng được đầy đủ và sung túc.

Tuổi thơ của anh cũng chẳng thể nào bình yên, cuộc đời khắc nghiệt khiến cho anh trở thành một kẻ tham lam và mất hết niềm tin vào tình yêu, tình thân và sự lương thiện.

Thứ không mua được bằng tiền thì anh sẽ dùng rất nhiều tiền để mua.

Anh muốn dùng tiền để mua sự tôn trọng, để người ta phục tùng mình như những ngày tuổi thơ chỉ vì mấy đồng tiền lẻ mà anh phải quỳ xuống đất mà nhặt lên chỉ để sinh tồn trong xã hội này.

Muốn sống tốt cần phải có tiền, tiền là vạn năng. Anh nghĩ tiền mới là thứ không phản bội mình và anh cũng không phản bội lại đồng tiền.

Lan Chi tin tưởng Bách Lâm và luôn xem anh là người bạn quan trọng đáng quý, nhưng còn Bách Lâm thì không nghĩ như vậy anh không cho mình cơ hội để tin vào bất cứ ai, tình yêu lại càng không.

Trong lòng anh đôi lúc phát sinh mâu thuẫn tự trách chính bản thân mình, anh cho rằng mình là một tên đê tiện rẻ mạt, hèn mọn xấu xa, lừa dối tình cảm và sự quan tâm chân thành của một cô gái thuần khiết vô tội như Lan Chi.

Nhưng có đôi lúc anh lại suy nghĩ rằng để đạt được mục đích mình phải biết hy sinh, chỉ là một sự rung động nhất thời làm sao mà so với dã tâm lớn lao của anh.