Hoài Nam nghiêm túc trở lại, nói một cách nhẹ nhàng:
Sao thế, mỗi năm đến ngày này cậu lại nhớ chuyện năm đó à? Vẫn chưa thể buông được sao? Buông xuống đi Nguyên Phong à. Đã nhiều năm trôi qua rồi, đừng chấp niệm chuyện đã qua nữa. Ở bên Anh thấy cậu đau khổ quá tôi mới nói cậu về nước, nhưng về rồi mà sao cậu vẫn cứ tự ngược đãi mình như thế? Như vậy chỉ khiến cho cậu ngày lún sâu hơn mà thôi…Thật sự hết cách với cậu.
Nguyên Phong nhìn vào ly cà phê của mình lắc đầu thở dài và nói với vẻ sầu muộn và đầy tiếc nuối:
Đúng thế tôi làm sao mà quên được đây? Cứ mỗi lần đến ngày này, ngày cô ấy đi xa thì trong lòng tôi không thể nào buông được. Cậu sẽ không bao giờ hiểu được đâu. Jessica vì tôi mà…(thở dài)
Tiếng thở dài khiến cho anh nặng lòng suốt bao năm. Anh từ tốn nói thêm:
Đối với người khác mà nói đó là chấp niệm không thể buông bỏ, nhưng đối với tôi nó là một hồi ức trân quý mà tôi chỉ muốn lưu giữ cho riêng mình, đây là những thứ quý giá nhất mà cô ấy còn để lại cho tôi, sẽ có một ngày tôi sẽ cất lại trong kí ức của mình nhưng mà không phải bây giờ.
Hoài Nam nhìn Nguyên Phong với vẻ đồng cảm, đồng hành với bạn mình nhiều năm ở nước ngoài nên Hoài Nam rất hiểu nỗi đau khổ của Nguyên Phong, họ cùng nhau trải qua bao nhiêu sóng gió nhưng duy nhất nỗi đau mất mát này nó đã cắm rễ vào sâu trong trái tim của Nguyên Phong thì dù là anh hay ai khác cũng không tài nào giúp được, anh thở dài và anh chợt nói với Nguyên Phong, một giọng nói rất trầm mặc:
Tôi hiểu chứ, không ai hiểu cậu bằng tôi, tưởng niệm người đã mất không ai ngăn cấm cậu cả. Nhưng mà Nguyên Phong à, cậu phải hiểu chuyện đó là quá khứ, bảy năm rồi, là bảy năm đó, thời gian không phải dài nhưng mà không ngắn đâu đúng không? cậu phải tập quên cái cũ đi, tìm lại hạnh phúc cho chính mình, cậu phải chấp nhận sự thật cô ấy đã đi xa cậu rồi, cô ấy mất không liên quan gì đến cậu, cậu đừng tự trách rồi dằn vặt như thế nữa. Cậu tỉnh lại đi sống trong ký ức có làm cậu vui vẻ được hay không? Nếu Jessica biết cậu như vậy cô ấy sẽ không an yên được. Ngoài kia có nhiều người đang chờ cậu mở lòng ra kìa.
Nguyên Phong ngạc nhiên nhìn Hoài Nam, rồi thay đổi trạng thái cười sảng khoái trước sự nghiêm túc của người bạn thân, cách cười đó không mấy khi Hoài Nam nhìn thấy:
Oh! Ngạc nhiên chưa này. Xem ra có vẻ cậu bạn của tôi gấp gáp hơn tôi thì phải. Chuyện của tôi, tôi biết làm sao mà, cậu lo nhiều quá. Tôi rất ổn, rất ổn nhé! Tôi nghĩ người nên đi tìm tình yêu là cậu kìa không phải tôi đâu. Hình như...cậu độc thân cũng lâu lắm rồi đó.
Hoài Nam cười khẩy:
Chẳng phải là vì tôi 24/24 điều ở bên cậu sao? Làm sao có thời gian hẹn hò.
Nguyên Phong ngả ra sau ghế cười:
Lại ngụy biện. Đừng gieo tiếng ác cho tôi. Thôi tôi đùa ấy mà. Nhưng tôi nghiêm túc nói lại lần nữa Tôi chưa muốn nghĩ đến chuyện đó, chỉ có điều là….
Chỉ vào ngực mà nói
Chỉ có điều ở chỗ này nó đau lắm. Vết thương không dễ lành. Dù lành cũng để lại sẹo. Cậu hiểu chứ?
Hoài Nam có vẻ cũng có một chút bất lực:
Nhưng ai lại giữ mãi một tình yêu không có kết quả như vậy hoài chứ, làm gì có chuyện yêu mãi một người, mà dù có thì người đó phải còn sống, còn sống cậu hiểu tôi nói gì không? còn đằng này thì... Chỉ có cậu thôi cố chấp quá.
Thôi cậu đừng ép buộc rồi giáo huấn tôi như ba mẹ tôi nữa, tôi đã đủ phiền lắm rồi.
Giơ hai tay ra làm dấu hiệu vẫy vẫy:
Okay! Okay! Okay! Xem ra tôi lo cho cậu là thừa thãi rồi.
Từ xa chiếc xe Camry màu trắng đỗ tại góc phố Nguyễn Huệ, đối diện khách sạn REX, một cô gái thanh tú cao ráo xinh đẹp bước xuống và đi thẳng vào trong khách sạn nơi Nguyên Phong đang ngồi, cô đến thuê phòng cho đối tác có chuyến công tác tại Việt Nam, bất ngờ gặp lại người quen mà người đẹp này lại từng yêu anh sâu sắc, giữa họ lại có nhiều gút mắc không thể giải quyết triệt để, họ là những người bạn thân thiết từ nhỏ cho đến lớn, Nguyên Phong là người mà cô gái này đem ép vào trái tim, cô giam giữ tình yêu của mình thật chặt, cô muốn giữ anh cho riêng mình. Nguyên Phong lịch thiệp đứng dậy bước tới chào hỏi cô nàng một cách tự nhiên :
Kelly à, có phải Kelly không?
Kelly bất ngờ tháo mắt kính xuống khoảnh khắc nhìn thấy anh cô vô cùng bất ngờ và xúc cảm dâng trào và đột ngột ôm chầm lấy anh, Nguyên Phong cũng ôm lấy cô, một cái ôm lịch sự khiến mọi người nhìn rồi xì xào bàn tán, hai người vẫn tiếp tục ôm nhau thân thiết:
Trời ơi sao bất ngờ vậy, em lại được gặp anh ở đây? Em nhớ anh chết đi được.
Đẩy Kelly ra, Nguyên Phong vui vẻ hỏi :
Em về đây khi nào? Hai năm không gặp em rồi kể từ khi anh về Việt Nam, em giờ lại càng xinh đẹp quá, anh sắp nhận không ra luôn.
Kelly cười nhẹ nhàng xinh tươi và đầy tình ý:
Chờ em check in xong em sẽ nói anh nghe, với lại về lần này em cũng định tìm anh nhờ giúp đỡ. Em đã về được mấy tháng rồi. Đang phụ trách công việc của gia đình.
Nguyên Phong cũng vui mừng, anh gặp lại cô thấy dáng vẻ vui vẻ thoải mái của cô, trong lòng thầm nghĩ cô gái này chắc đã từ bỏ tình cảm đối với anh, chắc cũng đã buông bỏ quá khứ, rất tốt, có lẽ anh trai mình sẽ có cơ hội, anh gật gật đầu nói với Kelly:
Hay là như vậy nhé, anh đang có chút việc không tiện nói nhiều với em, tối mai anh sẽ mời em ăn tối ở nhà anh. Có gì khi đó mình nói chuyện tiếp nhé. Có lẽ anh trai anh sẽ muốn gặp em lắm đó.
Kelly bất giác nhớ về ngày đó, ngày đó Kelly cùng đi du học với Nguyên Phong và anh trai của anh là Vincent Nguyên Bảo, Vincent hiện nay là giảng viên mỹ thuật của một trường đại học kiến trúc tại Sài Gòn.
Nguyên Bảo yêu Kelly nhưng khi biết được Kelly lại yêu em trai mình. Nguyên Bảo lại che dấu cảm xúc của mình đau khổ dằn vặt, anh ta trở nên trầm lặng hơn rồi nỗi đau lại hóa thành nỗi buồn riêng anh, mỗi bức tranh của anh là cả một màu xám đen đầy nỗi day dứt và cô đơn, nhưng mà tình yêu là một loại cảm xúc kì lạ, người dành cả sức lực để yêu thì không được đáp lại, còn người không hề muốn được yêu thì cứ bị người ta dốc sức chạy theo, cơ bản là từ trước cho đến nay Nguyên Phong lại chỉ xem Kelly là bạn bè anh đã từ chối Kelly, còn Kelly thì sao? Với tính tình cố chấp, cô vẫn nuôi hy vọng sẽ giành lại được Nguyên Phong và đến bây giờ ý định đó vẫn chưa hề thay đổi.
Cô sẽ dành được sao?
Tình yêu có lúc đúng thật là mệt mỏi, nhưng mà cô không ngại.
Cô! Nhất định phải chiếm lấy anh.