“Đời trước không biết thiếu em bao nhiêu đây!” Lý Vân Ca ngừng xe, dựa vào cửa sổ, thầm thở dài! Nhìn bên ngoài xem, đã hơn 9 giờ, gần đó thỉnh thoảng sẽ có tiếng trẻ con vui cười cùng tiếng pháo hoa! Nhìn ngọn đèn đường gần đó, sáng tối giao nhau, thỉnh thoảng sẽ nghe thấy tiếng luyện đàn leng keng thùng thùng vang lên từ nhà nào đó.
Lý Vân Ca cứ lặng yêu nhìn cửa sổ nhà Y Minh trên tầng năm như thế, ngọn đèn sáng ngời dịu dàng hắt lên cửa sổ, nhưng lại chẳng hề chiếu đến cái người mà mình muốn thấy bên trong.
Lý Vân Ca cứ lẳng lặng ngồi như thế một lát, rồi đột nhiên Xùy~~ cười ra tiếng.
Chuyện thủ dưới lầu nhà người ta, mình cho tới bây giờ thế nhưng vẫn chưa từng làm ! Cái này quá chăng cũng chỉ là tình tiết cổ xưa trong mấy bộ phim truyền hình ba xu, lúc làm trên người mình, đúng là có chút buồn cười thật, cũng có chút, không – thoải – mái!
.
Y Minh ngồi trước máy vi tính, có chút sững sờ!
Vài ngày nay đại ca không hề liên hệ với mình, anh ấy đang nghĩ gì nhỉ? Chuyện sau buổi tối hôm đó, mình đã suy nghĩ kĩ, sự dao động của mình quả thật có chút…..
Đại ca lại để cho mình suy nghĩ vài ngày, nhưng chuyện tình cảm đâu phải là chuyện cứ nghĩ là ra đâu! Mình yêu anh ấy, nhưng cũng yêu cha mẹ, thế là hai phần tình cảm bắt đầu nổi lên xung đột……
Nếu quả thật phải nói chia tay với anh ấy…., Y Minh nghĩ tới đây, mặt nhăn nhó, càng nghĩ càng khó chịu.
Mấy ngày tách anh ra này, Y Minh mới biết được thì ra mình cũng có thể khắc sâu tưởng niệm hình bóng một người đến thế! Khác hẳn với cảm giác trong những ngày yêu đương với Gia Tuệ, bản thân mình sẽ thường xuyên nghĩ tới anh ấy!
Ngồi trước máy vi tính đến mệt, lúc dùng tay vân vê vai mình, lại nhớ tới những khi anh bóp vai giúp mình!
Lúc ngủ, sẽ nghĩ tới bộ dạng của anh khi đưa cánh tay qua! Thậm chí, có mấy lần còn nằm mơ thấy anh! Hơn nữa, còn có cả lần mộng xuân ! Lúc tỉnh lại, mới thấy ngại ngùng,….Thế mới biết, đúng là có chuyện tình nhân trong mộng thật nhỉ?
Không muốn tách anh ra, thật sự không muốn!
Gặp được Lý Vân Ca, là có bao nhiêu may mắn mới gặp được.
Có thể bản thân mình cuối cùng sẽ chọn thế, nhưng cha mẹ biết xử lý sao, biết xử lý sao? Mẹ đã bị mình khiến cho giận đến nỗi phát tác bệnh tim, sau này tỉnh lại, chắc chắn sẽ để ý đến mình hơn!
Hai bên đều không nỡ, nhưng…..
Thế gian an đắc song toàn pháp,bất phụ Như Lai bất phụ khanh*.
*trên đời này sao có chuyện có thể vẹn cả đôi đường, không phụ Như Lai cũng không phụ người thương.
Y Minh không biết với cái đề có như thế, rốt cục là nên giải quyết thế nào! Đến Thương Ương Gia Thố* còn không thể xử trí vấn đề đáng buồn này, mình bất quả chỉ là một con kiến con sâu nho nhỏ, thì biết phải xử lí làm sao!
*Ấn vào đây để xem
Đứng lên, Y Minh cầm áo khoác ra khỏi phòng, ra cửa phòng ba mẹ chào một tiếng, rồi ra khỏi nhà!
Liếc qua góc cua lầu bốn, chợt nhìn thấy bóng dáng quen thuộc khiến cho lòng Y Minh nhảy loạn từng hồi. Từng bước từng bước tới gần, mượn ánh sáng ngọn đền bên ngoài, cái mặt đó không phải anh thì là ai.
.
Lý Vân Ca vốn đã đi lên tầng năm, đứng trước cửa nhà Y Minh một hồi lâu, cuối cùng vẫn tự phỉ nhổ bản thân mình một phen, càng ngày càng không có tiền ðồ, ngay cả cái chuyện thủ trýớc nhà ngýời ta nghe lén cũng có thể làm.
Cho tới lầu bốn, bèn móc thuốc ra, dựa vào tường chỗ rẽ cầu thang đứng hút.
Lý Vân Ca nói với cân của mình, bàn chân bên dưới ơi bàn chân bên dưới, mày có bản lĩnh thật đó, dám tự đi cơ à! Ngẫm lại, lại yên lặng nở nụ cười, mình cần gì mà phải tự lừa mình dối người như thế!
Nghe thấy hình như có người đang xuống lầu, Lý Vân Ca quyết định vẫn đi thôi, quay người lại, lại thấy Y Minh lẳng lặng đứng trước mặt mình, một đôi mắt trong veo dưới ánh sáng đèn đường bên ngoài, trở nên lấp lánh đến lạ. Chỉ trong một khắc như thế, Lý Vân Ca đã tiến lên kéo người vào trong ngực mình, chăm chú vuốt ve em ấy, nhưng gì cũng không nói nổi thành lời!
Y Minh ngửi được trên người anh có mùi thuốc lá nhàn nhạt, còn có cả cảm giác lạnh lẽo của gió lạnh thấu xương bên ngoài, là hương vị khiến cho mình an tâm quen thuộc!
Hai người lẳng lặng đi từ lầu bốn xuống, trong tiếng bước chân chằng chịt, ai cũng không hề mở miệng. Thỉnh thoảng đi qua cửa nhà người ta, còn nghe thấy tiếng phát ra từ TV, một hai tiếng chó sủa, còn có cả tiếng người nhà người ta nói chuyện phiếm.
Rất nhiều thứ tiếng, nhưng lại không có tiếng của bọn họ.
Lúc đi tới hành lang, Lý Vân Ca lại nghe thấy Y Minh nói với mình, “Đại ca, giúp em một chút nhé!”
Lý Vân Ca nhìn Y Minh bên cạnh, bất quá mới chỉ mười ngày, một Y Minh vốn chói lọi, lại hệt như thoáng cái đã bị che mất ánh hào quang!
Lý Vân Ca thò tay qua nắm lấy bờ vai cậu, “Y Minh…..”
Y Minh dừng bước lại, nhìn Lý Vân Ca, “Đại ca, hãy cho em thêm thời gian, được chứ?”
Lý Vân Ca đứng trên đường cái ngập tràn bóng tối, nói rõ với Y Minh, “Nếu không, chúng ta bỏ trốn đi!”
Y Minh nghe thấy câu này, không khỏi bật cười, “Đại ca!”
Nhìn Y Minh rốt cục cũng chịu cười, Lý vân ca nhẹ nhàng thở ra, “Y Minh, đến giờ anh vẫn tin cái gọi là công bằng trên thế giới này. Mình trao đi bao nhiêu, nhất định sẽ nhận được bấy nhiêu hồi báo. Mà mình hưởng thụ bao nhiêu vui sướиɠ, sau này nhất định sẽ phải chịu bấy nhiêu đau thương.”
Lý Vân Ca nhìn cậu, “Trước đây, anh đã nhận được vui sướиɠ rất nhanh, nên những gì xảy ra bây giờ, anh đều có thể chấp nhận! Em chỉ cần nguyện ý suy nghĩ, anh cũng sẽ nguyện ý chờ!”
Y Minh nhìn Lý Vân Ca, trên mặt anh vẫn đầy nét dịu dàng và bao dung như trước, “Đại ca, sao anh lại đối tốt với em như thế.”
Lý Vân Ca thò tay qua nhéo nhéo chóp mũi cậu, vẫn cười, “Đồ ngốc!” Áp lực mà mình tạo cho em ấy cũng rất lớn đó nha, nhóc này trung thực ghê!
Lý Vân Ca đảo đảo bước chân, “Về đi, trời còn rất lạnh đấy!” Chóp mũi Y Minh lạnh băng, gần như còn hơi hơi đỏ lên nữa.
Y Minh đi theo chờ anh về trước !
Để tay trên tay cầm cửa xe, Lý Vân Ca nhìn Y Minh đang hơi hơi cúi thấp đầu, cái chân trên mặt đất cứ cọ a cọ, thật đúng là không nỡ a!
Đi qua ôm lấy cổ em, Lý Vân Ca nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng em ấy mấy cái, rồi quay người, lên xe, khởi động, rời đi!
Liếc qua tấm giương, bóng dáng Y Minh cứ từng chút từng chút nhỏ dần.
.
Y Minh nhìn Lý Vân Ca lái xe rời đi, đáy lòng thật sự không muốn! Cho đến khi không còn thấy được bóng dáng xe anh nữa, Y Minh mới chậm rãi đi về.
Trước khi mở cửa đã nghĩ, vấn đề này kỳ thật thật sự không thể kéo dài được!
Cho ra quyết định, là do sự lo lắng ban đầu đã dần vơi đi rồi ! Y Minh bước vào cửa, đi về phía phòng cha mẹ.
Nhẹ nhàng gõ cửa, Y Minh đẩy cửa vào, “Ba mẹ, con có chuyện muốn nói với mọi người.”