Thân thể nhún nhảy, Lý Vân Ca nhìn Y Minh đỏ ửng mặt mày, ánh mắt mê ly, gắt gao quấn giao cùng mình trước mặt, thoáng cái đã có một loại xúc động muốn rơi lệ, Y Minh thẳng thắn thành khẩn chấp nhận anh như thế, chính mình rốt cục cũng không buông tay nổi.
Động tác ban đầu thì dịu dàng, dần dần mang theo vài phần thương yêu và say đắm.
Mỗi lần hôn môi, mỗi lần va chạm, mỗi lần vuốt ve, đều mang từng chút từng chút của mình phơi ra ngoài, đem từng chút từng chút của em nhét vào trong tánh mạng của mình.
Uyên ương giao cổ, cá nước thân mật, cảm giác mất hồn từ đáy lòng lan tràn ra khắp nơi, hóa thành tư vị theo độ nóng lên của cơ thể.
Cái bộ phận chôn trong cơ thể cậu kia, mang theo một loại kɧoáı ©ảʍ mà mình chưa từng gặp qua, vui sướиɠ ven theo cột sống đi lên, cơ hồ muốn khiến người ta trở nên mê muội, mà cái cảm giác thỏa mãn cùng hạnh phúc tràn ra từ đáy lòng, lại khiến cho loại vui sướиɠ ấy đẩy cậu vào tình trạng khó có thể thừa nhận nổi.
Y Minh tuân theo du͙© vọиɠ, học theo tiết tấu của anh mà lắc lư cơ thể mình, đầu óc trống rống, cậu cảm thấy trước mắt mình xuất hiện một hình ảnh khác, mình đang nằm trên đám mây trôi nổi, dưới chân là vườn hoa hồng cả miên cũng không dứt, hoa nở diễm lệ phồn thịnh như gấm, thân thể lại lật tức bắt đầu trôi nổi, từng lỗ chân lông đều mở ra, hưởng thụ ánh mặt trời mỹ lệ cùng cơn gió ấm áp, Y Minh vui sướиɠ không hề câu thúc bản thân, lớn tiếng kêu lên cái tên đã khắc vào tận đáy lòng mình.
“Vân Ca ca… Vân Ca ca… Ha… U-a..aaa…”
Y Minh quay lại thực tại, thuận theo lè đầu lưỡi của mình ra, chống đỡ cái lưỡi ẩm ướt của anh, bên trong nụ hôn của hai người, hưởng thụ sự yên ổn và thả lỏng sau khi phóng thích.
Cùng với tiết tấu co rút của cậu, Lý Vân Ca cũng đẩy nhanh động tác lên, khiến cho cái thứ kia của mình ngập sâu vào cơ thể cậu, giao phó thân thể chuẩn bị phóng thích, Lý Vân Ca chống đỡ cơ thể nhập sâu vào cơ thể cậu, chăm chú ôm lấy cái mặt mày tươi đẹp của cậu nhóc, thân thể quấn giao lấy nhau chìm trong hoan ái vận luật, không kiềm chế được mà run rẩy…..
Thân thể dần dần bình phục lại, Lý Vân Ca cúi đầu, nhìn cái người vẻ mặt huân nhiên, mắt to ngập nước trong ngực mình, thoáng nhìn lại tưởng như một bức vẽ tinh xảo tỉ mỉ, từng chút từng chút, từng li từng li đều in vào đáy lòng mình.
Cẩn thận dịch chuyển cơ thể, Lý Vân Ca cầm lấy tay y minh, đặt nó lên ngực mình, “Y Minh…”
Y Minh nhắm mắt lại, chậm rãi bình thường lại quy luật đập của trái tim, cơ thể cậu mềm xuống, sán lại gần ngực anh, Y Minh bỏ mặc mình rơi vào giấc mộng yên tĩnh.
Trong giấc ngủ mơ mơ màng màng, Y Minh cảm giác có người di chuyển cơ thể mình, sau đó tựa hồ có ngón tay đẩy thứ gì đó đi vào trong. Thân thể động vài cái, rồi tiếp tục chìm vào giấc ngủ yên bình.
Hai người ôm nhau ngủ, không rõ là ngủ bao lâu.
Khi Lý Vân Ca tỉnh lại, nhìn thấy Y Minh vẫn yên lặng ngủ cạnh mình, lúc đó ngực thoáng cái đã mềm mại khó có thể kìm nén được.
Sau này, không bao giờ…..độc thân nữa, không bao giờ……độc thân nữa.
Vươn tay ra, gạt vài sợi tóc lòa xòa trên trán cậu, nhẹ nhàng hôn một cái. Lý Vân Ca đứng dậy, nhìn đồng hồ, rõ ràng là sắp đến ba giờ chiều rồi.
Kéo chăn xong cho cậu, nhẹ nhàng đi ra ngoài, đi xuống phòng bếp dưới lầu.
“Y Minh, Y Minh, ăn một chút trước đã.” Lý Vân Ca lấy tay bóp bóp mặt cậu, nhẹ nhàng đánh thức cậu.
Y Minh chậm chạp mở mắt ra, trên giương mặt có một bàn tay ấm áp. Dán tay mình lên, Y Minh khẽ cười cười, sau đó mới rụt tay về, muốn chống cơ thể ngồi dậy.
Vừa mới động, thân thể bủn rủn lại làm cho cậu ngã trở về kia sau. Mà cậu cảm giác được phía sau hơi hơi đau nhức và nóng bỏng, ngoài ra còn có một chút lạnh lạnh.
Nhất thời, toàn bộ hình ảnh đều tràn ra trước mắt cậu.
Ô….Y Minh kéo chăn lên, dấu đầu đi cho. Cho phép em làm đà điểu a, một lát thôi.
Lý Vân Ca ngồi ở đầu giường, thò tay qua bế người lên, nhẹ nhàng kéo chăn mền ra, ôm cậu vào trong ngực, dựa vào trước ngực mình, “Dậy rồi sao?” Do dự một lát, rồi tiếp tục hỏi, “Anh đẩy thuốc vào rồi, giờ sao?”
Y Minh vừa xấu hổ vừa muốn trốn, nhắm tịt mắt lại, trên mặt nóng đến độ cơ hồ có thể cảm thấy mạch máu dưới da mặt nhảy lên.
Y Minh nhớ lại một thoáng, cuộc điên cuồng lúc trước, mới đầu có đau nhức là không thể phủ nhận được, mà sau đó sung sướиɠ đến cực độ cũng không thể phủ nhận nổi. Mình hình như còn rất lớn tiếng kêu anh đến….
Lý Vân Ca vuốt ve cậu, để cho cậu chậm rãi bình tĩnh lại, có thể đối mặt với tình hình hiện nay.
Bình tĩnh lại thì cũng bình tĩnh lại rồi, nhưng trong đầu Y Minh bỗng dưng lại toát ra một suy nghĩ.
Ký thuật của anh cao siêu như thế, trang bị cũng tốt, chắc hẳn rất có kinh nghiệm a. Trong lòng Y Minh lật tức có tư vị không phải, nửa nằm trên người anh, tóm lấy ngón tay mình, giọng nói buồn bực đặt câu hỏi, “Đại ca, có phải anh từng làm với rất nhiều người rồi không?”
Lý Vân Ca vốn kinh ngạc, sao thoáng cái em ấy đã nhảy sang chuyện này. Suy nghĩ một chút, cũng liền hiểu rõ. Thò tay bắt lấy hai cái tay đang xoắn cùng một chỗ của em, nhẹ nhàng tách ra, nắm trong bàn tay mình, hòa nhã nói, “Y Minh, em bao nhiêu tuổi rồi?” Không chất vấn, cũng chẳng cười nhạo, chỉ là một câu hỏi với khẩu khí đơn giản nhất.
“Hai mươi bốn!”Y minh trả lời anh.
“Anh thì sao?” Tiếp tục lấy ngữ điệu ôn hòa như vừa nãy.
“Đại ca lớn hơn em tám tuổi.” Lục Y Minh nói rõ, cũng hiểu rõ so đo của mình, hoàn toàn chẳng đúng chút nào a, uốn éo xoay người qua, gương mắt, đối diện với ánh mắt dịu dàng của Lý Vân Ca.
Lý Vân Ca khẽ hôn cậu một cái, “Anh đã là một gã đàn ông đứng tuổi rồi, nếu còn là xử nam……, có phải quá mức thất bại hay không, hử?” Lý Vân Ca mỉm cười ôm chặt lấy cậu.
Cậu biết anh nói đúng, nhưng trong lòng vẫn thoáng khó chịu là sao !
Lý Vân Ca ôm chặt cậu vào ngực mình, cụng trán cậu, “Nhưng mà, em ghen thế, anh cũng rất vui đó!” Lý Vân Ca khóe mắt cong cong, thoạt nhìn thấy chói mắt quá.
Y Minh chó chút thẹn thùng, dưới sự trợ giúp của Lý Vân Ca, mặc quần áo rồi xuống lầu.
Vừa mới bước xuống một bậc cầu thang, đau nhức phía sau đã khiến cậu hít hà một hơi. Lý vân Ca đi trước cậu quay đầu nhìn lại, sau đó đi xuống một bước nữa cách cậu một bậc, thấp người xuống.
Y Minh ghé vào lưng anh, nhẹ nhàng lẩm bẩm, “Căn hộ hai lầu ở không tốt!”
Hai tay Lý Vân Ca nắm lấy bắp đùi cậu, nhẹ nhàng cười cười. Cất bước xuống lầu, Lý Vân Ca vừa đi vừa hô, “Về Cao Lão trang* nhé!”
*Cao Lão trang: Nhà của người yêu Trư Bát Giới
Y Minh nghiêng đầu một cái, dùng cái tay đang khoác lên trước ngực anh cọ cọ thoáng qua khuôn mặt anh một cái, “Thiên Bồng nguyên soái cũng tuấn tú ghê!” Cái giọng đúng chất đùa giỡn ông xã.
Lý Vân Ca cười cười, còn chưa nói tiếp, đã nghe thấy tiếng chuông cửa leng keng leng keng vang lên.
Hai người liếc nhau một cái, rõ ràng là cùng nghi vấn.
Đi ra cửa nhìn xem , Lý Vân Ca không khỏi vui lên, quay đầu nhìn Y Minh trên lưng mình, nhỏ giọng nói, “Ông cô* giá lâm, chuẩn bị tiếp giá a.”
*ông cô: Là từ dùng để chỉ cha mẹ chồng.