Y Minh tháo kính mắt xuống, vuốt vuốt chỗ bị kính mắt chèn vào trên khung mũi. Nhìn về phía Lý Vân Ca vẫn một mực ngồi bên cạnh mình, nở một nụ cười thoáng, “Đại ca sao hôm nay lại về giờ này?”
Lý Vân Ca vươn tay vòng qua bờ vai cậu, động tay niết niết đầu vai cậu.
Lục Y Minh thích ý mà nhắm nghiền hai mắt, gần đây đuổi luận văn như vậy, vai chính xác là có chút đau nhức. Lực tay cũng được Lý Vân Ca đong đếm rất tốt, Y Minh thoải mái đến độ muốn kêu hừ hừ.
Lý Vân Ca lại để cậu đưa lưng về phía mình, quỳ một gối trên ghế sô pha, khiến cho động tác ở tay thêm thuận tiện.
“Ừm, nhẹ chút….”
“Thế hả, thoải mái không?”
“Ừm, thoải mái…”
“Y Minh, ba mẹ anh còn có cả bọn anh hai mấy ngày nữa muốn đến đây!” Lý Vân Ca vừa bóp bờ vai cậu, vừa nói.
“Ừm… Tốt!”Y Minh đồng ý.
“Y Minh, em có đồng ý hay không……” Lý Vân Ca cân nhắc tìm từ, còn chưa nói xong, đã bị Y Minh cắt ngang.
“Đại ca, em đồng ý, vừa vặn, thầy giáo của bọn em nói lúc Tết Nguyên Đán muốn mọi người đến tụ họp một trận, em cũng đang định thương lượng với anh đây này!” Y Minh ấn chặt tay Lý Vân Ca, quay đầu cười nói với anh.
Không ngờ rằng Y Minh lại nói một câu như vậy, Lý Vân Ca sửng sốt một chút, rồi đứng dậy từ ghế salon, đỡ lấy bả vai cậu để cậu ngồi thẳng dậy, thấp người ngồi xổm xuống trước mặt cậu. “Anh vốn là muốn hỏi em, có đồng ý để anh dùng một thân phận khác để giới thiệu em với bọn họ hay không, thân phận người yêu ấy.”
Lục Y Minh giương mắt, nhìn Lý Vân Ca không có chút ý nói đùa nào, im lặng một hồi, sau đó mới lẩm bẩm nói, “Chuyện này không ổn đâu…..Em còn đang nghĩ là để em về trường là được, như vậy, bọn họ đến là có chỗ ở…..Hơn nữa, dù sao, em vốn cũng phải trở về.” Tiếng nói càng ngày càng thấp, đầu cũng cúi càng ngày càng thấp.
Lý Vân Ca nâng….khuôn mặt Y Minh lên, để cho em ấy nhìn thẳng mình. Sự rối loạn của Y Minh dần dần biến mất, bởi nét mặt của Lý Vân Ca.
Nét mặt của anh, cần sao nói vậy, thật ra rất bình tĩnh.
Lông mày không nhăn, mắt không trừng, sắc mặt cũng không trở nên âm thầm, chỉ là, nhìn ra rõ ràng là có chút tức giận và hình như cả một chút đau lòng.
Bởi vì mũi thở của anh có chút mấp máy, đôi má có sắc đỏ nhàn nhạt, hơn nữa ánh mắt nhìn mình cũng xa xôi hơn một chút.
Lý Vân Ca lúc này đã rõ, cái gì gọi là chỉ nguyện lòng người giống như lòng ta*. Chỉ nguyện lòng người giống như lòng ta, như vậy thì sẽ không nói ra những lời tưởng như săn sóc nhưng thật ra lại đả thương lòng người.
*Trích trong bài thơ Bốc Toán Tử của Lý Chi Nghi, nguyên văn: 只願君心似我心 – Chỉ nguyện quân tâm tự ngã tâm
Lý Vân Ca thở dài, hay là muốn nói chuyện, hay là muốn nói chuyện.
Hơn nữa, thấy Y Minh hoảng loạn như vậy, anh nhìn cũng đau lòng.
“Y Minh, em vốn cho rằng…..Anh hỏi em có đồng ý ra ngoài ở hai ngày hay không sao?” Lý Vân Ca kéo tay cậu, đặt vào lòng bàn tay mình, nhẹ nhàng mà nắm chặt.
Y Minh thoáng chần chờ, nhưng vẫn gật đầu.
Thấy Y Minh gật đầu, Lý Vân Ca bắt đầu tự tỉnh lại, có phải mình đã quá vui mừng vì em ấy tiếp nhận mình, nhưng lại không để mắt đến sự bất an và đấu tranh của em hay không. Dù sao, chính mình là kẻ đã “dụ dỗ” em ấy đến, “dụ dỗ” em bước lên một con đường mà ngay từ đầu đã biết là nó sẽ không hề bằng phẳng.
“Em cảm thấy chúng ta đang yêu đương sao?” Giọng Lý Vân Ca mềm xuống, tiếp tục hỏi.
Y Minh đỏ mặt, mắt cũng rủ xuống, nhưng vẫn gật đầu.
Khóe miệng Lý Vân Ca cong lên, kéo cậu lại ôm, “Anh đây muốn giới thiệu người yêu anh với người nhà anh, thế là không ổn sao ?”
Lục Y Minh nhỏ giọng nói, “Không!”
Cậu nhận ra, mình đối mặt với lúc Lý Vân Ca nhẹ lời mềm giọng, luôn không có chủ tuyến, không có logic. Mà cả người lúc đó, tức thì lại có một loại cảm giác hệt như rơi vào trạng thái say rượu, cái gì cũng không bắt được, chỉ có thể bắt được lời nói của anh.
Mà Lý Vân Ca lại luôn nắm giữ chủ tuyến, logic chủ đạo. Tuy nhiên, chuyện qua rồi mới nhớ, cảm giác như, cảm thấy logic của anh có vấn đề, nhiều nhiều ít ít, logic nào cũng đều có hương vị có chút giống cường đạo.
Lý Vân Ca không quan tâm mình có cường đạo hay không, dù sao cũng “dụ dỗ” người đến rồi, phủ nhận gì nữa a!
Đại ca muốn giới thiệu mình với người nhà của anh, cái này, cái này, cái này….Không đúng nha!
Y Minh ở trong ngực anh thoáng nhích ra một chút, “Đại ca, anh nói là muốn nói với bọn họ rằng, anh và em là cái…..quan hệ……A niết a vặn ?!” Lục Y Minh có chút giật mình, có chút ngượng ngùng. Chính là mấy chữ này nói ra thật không minh bạch a.
Nhưng mà, Lý Vân Ca hiểu rõ ý cậu là được rồi.
Lý Vân Ca ngồi trở lại bên cạnh cậu, nắm lấy tay cậu, “Đúng vậy a, biểu đạt của anh không đủ rõ ràng sao ?” Lý Vân Ca tạm ngừng, sau đó mới nói, “Anh nghĩ lần này họ tới, cũng là vì muốn khảo sát chuyện chung thân đại sự cho anh. Anh đã nghĩ, hay là nói cho bọn họ biết, chuyện này đã giải quyết rồi, vì anh đã có em!” Lý Vân Ca nắm lấy tay cậu, hôn lên trán cậu một cái.
Khẩu khí thỏa mãn mà vui sướиɠ, lại khiến Y Minh có chút hồ đồ.
Cái kia, bây giờ, mọi người đối với chuyện hai người đàn ông ở cùng một chỗ, ah, không đúng, là hai người đàn ông nói lời yêu thương như thế đã tập mãi thành quen rồi hả? Y Minh nghĩ, tất cả mọi người đều đã được khai sáng đến tận đây rồi sao?
“Đại ca, hai người chúng ta đều là nam …”Y Minh xoay người lại, đối diện với Lý Vân Ca.
Lý Vân Ca vẫn còn cầm chặt tay của cậu, “Đúng vậy a, anh cũng có xem em thành bé gái đâu!”
“…”Y minh trừng mắt
“…”Lý Vân dịu dàng nhìn lại.
Ách, Y Minh tiếp tục trừng mắt, mình đã tách khỏi xã hội rồi hả?
A, Lý Vân Ca mỉm cười, ôm lấy cậu, “Tin tưởng anh, được không nào?”