Chương 20

“Chưa chạy, tay làm sao vậy?”

Nhan Vũ mở túi nhựa uống một hớp nước, lòng bàn tay thu lại.

“Đêm qua nắm phải bụi gai, không có việc gì.”

Đôi mắt Trần Tranh đen kịt, nhìn Nhan Vũ.

“Ở đây có tìm được sóng không? Tôi phải gọi điện thoại.”

“Trên đỉnh núi, nhưng khó mà nói là có được, trời mưa tín hiệu không ổn định.”

Tìm sóng điện thoại trên núi khó khăn giống như dò mìn.

Nhan Vũ nhớ ngày xưa ở Hà Nam thực tập, muốn gọi điện thoại phải đi ra cửa thôn trèo lên cây đại thụ.

Cô vì gọi điện thoại nên mới học được cách leo cây.

“Vậy đi thử một chút.” Nhan Vũ hai ba miếng đã ăn xong đồ ăn, uống hết một chai nước. Nhớ tới một chuyện, hỏi, “Có thể đi không?”

“Trời mưa nên có rất ít người lên núi, có thể.”

Đồ ăn làm cho thân thể sinh ra nhiệt lượng, Nhan Vũ mặc áo mưa đội mũ.

Vừa mới muốn hỏi đường, Trần Tranh đã chạy tới cửa hang.

Nhan Vũ nghiêng đầu, nhướng mày, “Anh dẫn tôi đi?”

“Đường núi không dễ đi.”

Đường núi không dễ đi, trời lại còn mưa.

Một bước đi ba lần trượt.

“Ngộ nhỡ có thôn dân phát hiện người kia thì sao? Không ai nhìn thấy à?”

“Không phát hiện được.” Trần Tranh dừng bước vươn tay ra, Nhan Vũ khó hiểu, nhìn thẳng hắn.

Trần Tranh một phát bắt lấy cổ tay Nhan Vũ, “Phía trước có một đoạn sạt lở, đường rất lầy lội.”

Nhan Vũ nhếch khóe miệng, trên tay Trần Tranh có vết chai, ma sát với làn da Nhan Vũ.

“Anh tự tin như vậy? Mọi việc đều có thể ngoài ý muốn.”

“Có biết tác dụng của cái hang kia không?”

Trần Tranh đi phía trước, bước chân trầm ổn có lực, dáng người cao ngất.

Ủng đi mưa dẫm trên mặt đất, một bước một dấu chân.

“Cái gì?”

“Phía dưới còn có một tầng, cô không đi vào.” Trần Tranh kéo Nhan Vũ đi bên vách núi, buông tay ra.

Nhan Vũ có dự cảm không tốt lắm, “Phía dưới là cái gì?”

Trần Tranh quay đầu lại quét ánh mắt trên người cô, quay người đi một đoạn, hắn mở miệng, “Quan tài.”

Mẹ nó!

Ở trong lòng Nhan Vũ mắng một câu, thật con mẹ nó --

Vậy mà cũng được, phía dưới là quan tài hay toàn bộ là quan tài?

Nhan Vũ không muốn hỏi tiếp.

“Người phụ nữ tên Hồng Đỗ Quyên đó là trùm buôn người?” Nhan Vũ nhặt được một cây gỗ cầm trên tay, cũng chuyển chủ đề. Đối với quan tài cô không có hứng thú, cũng không muốn đi hồi tưởng lại cảm giác ngủ bên trên quan tài một đêm là gì.

“Nhân vật nhỏ.” Giọng nói Trần Tranh rất nhạt.

“Nhân vật nhỏ mà thế lực lớn như vậy?” Nhan Vũ lắc đầu, “Huyện Thanh Hà đúng là ngọa hổ tàng long.”

Chỉ sợ Trần Tranh người này cũng giống như vậy, hắn là long là hổ hay là côn trùng có hại?

Nếu không phải hiện tại tình huống như vậy, chỉ sợ Nhan Vũ sẽ có chút hứng thú đối với Trần Tranh.

Cô thật sự thích kiểu đàn ông này, cường tráng khỏe mạnh.

Trần Tranh không trả lời.

Mưa rơi trên lá cây, tí ta tí tách.

Trên núi có rắn, phun lưỡi tê tê bò qua.

“Có rắn.”

Răng của rắn đều cắn vào ủng đi mưa, cây gậy trên tay Trần Tranh vung lên một cái đem con rắn hoa ném ra xa, rắn hoa ngã một phát, lắc đầu xoay vòng tại chỗ.

Trần Tranh dẫm vào đuôi rắn, con rắn quay đầu lại cắn hắn một cái.

“Cắn xuyên ủng rồi à?”

“Không.”

Trên ủng có dấu răng, Trần Tranh kéo Nhan Vũ qua, “Chú ý một chút, con rắn này có độc.”

Màu sắc sặc sỡ trên đầu rắn, nhìn qua không giống loại hiền lành.

“Ừ.”

Lại đi chút nữa Trần Tranh liền chú ý.

Nước mưa trên cỏ làm ướt quần, ủng của cô lại lớn, nước trút vào đầy ủng. Lúc đi đường mang theo tiếng nước, Nhan Vũ vô cùng bất đắc dĩ.

Chân lại ngâm xuống nước liền trầy da.

Đi nửa giờ thì đến đỉnh núi, Nhan Vũ lấy điện thoại di động ra tìm sóng.

Cô lấy tay che màn hình điện thoại lại, một vạch sóng yếu ớt như ẩn như hiện.

Trên màn hình điện thoại di động của Trung Quốc không có dịch vụ 来回的变, 马上就要跳成交际舞了, 颜雨又往高处走.

Ở trên một khối đất nhỏ lồi ra đã tìm được sóng, vô cùng yếu ớt, Nhan Vũ vội vàng bấm số điện thoại của Khương Nghi.

Điện thoại đứt quãng, Nhan Vũ nhìn bốn phía.

Trần Tranh đứng ở bên vách núi quan quan sát địa hình, trong sương mù dày đặc, áo mưa màu đen của hắn là vật ngụy trang tốt.

Sóng điện thoại lại mất, Nhan Vũ vịn vào một gốc cây nhỏ leo lên, lúc này mới có một vạch sóng ổn định.

Trời ơi!

Thế này cũng được?

Nhan Vũ bấm số của Khương Nghị một lần nữa, lúc này kết nối rất nhanh.

“Tôi là Nhan Vũ.” Nhan Vũ nói thẳng, “Có liên lạc được với chủ nhiệm Tần không? Video phát chưa?”

“Tôi đã liên hệ với chủ nhiệm Tần, nhung video không phát được, cô đi đến chỗ nào rồi? Tại sao lại điện thoại của cô lại không gọi được?”

Không phát video ra ngoài, Nhan Vũ mờ mịt, “Cậu nói cái gì video?”

“Ngày hôm qua nhận được tin nhắn của cô tôi liền lập tức tìm quầy lễ tân lấy chìa khoá phòng, điện thoại của cô không gọi được —— “

“Nói vào trọng điểm, vì sao không thể phát video ra ngoài?”

“Có người đi vào phòng của cô, có thể là ăn trộm. Tôi không biết cô còn mất cái gì, nhưng, người ta nói máy tính bảng không tìm được.”

Trên tay Nhan Vũ đều là nước, giữ điện thoại rất trơn, cô nuốt nước miếng.

Ăn trộm? Trùng hợp như vậy?

“Tôi gọi điện cho chủ nhiệm Tần, chủ nhiệm Tần nói bảo cô mau quay trở lại, không cần đi nơi nguy hiểm như vậy.”

Nhan Vũ đưa tay lau mặt một cái, miệng vết thương trên lòng bàn tay lật ra ngoài, đau không dứt. Cô liếʍ liếʍ môi, đôi mắt nhìn chằm chằm xa xăm.

Dãy núi kéo dài không có điểm cuối, vừa thâm sâu vừa u ám.

Nhan Vũ nghe được tiếng hô hấp của bản thân, một tiếng rồi một tiếng dần dần có chút dồn dập.

“Mất rồi?”

“Đúng vậy, tôi đã báo cảnh sát.”

“Máy ảnh thì sao?”

“Không nhìn thấy máy ảnh.”

Nhan Vũ cắn môi, hít sâu một hơi, “Tiền trong ví thì sao?”

“Tôi tìm xem.”

Điện thoại đầu bên kia rối loạn một hồi, tín hiệu điện thoại không tốt trong điện thoại có tạp ấm, rất chót tai.

Máy tính bảng bị mất, thẻ nhớ bên trong bị trộm đi?

Không cần tiền lại muốn thẻ nhớ? Trong ví của Nhan Vũ có vài ngàn tiền mặt.

Một cái máy tính bảng mới đáng giá mấy đồng.

Mục đích là video? Vậy thì ai biết trong tay này có đoạn video đó?

Bạch Trạch?

Nhan Vũ lắc đầu, cô vô thức cắn ngón tay.

Thôn Liễu Trại đó có bí mật gì không thể để cho ai biết? Người của Liễu Trại và huyện Thanh Hà có liên quan gì đến bọn buôn người? Bọn họ là một đội?

Bằng không thì người của Liễu Trại sẽ không theo cô đến huyện Thanh Hà.

Nói như thế nào cũng không thông, Nhan Vũ cắn ngón tay đến chảy máu, lúc này mới hoàn hồn.

Từ trước đến nay Bạch Trạch luôn bên cạnh cô, Bạch Trạch là người hiểu rõ nhất.

Ý nghĩ này có chút vớ vần, cũng rất hoang đường.

Đúng rồi, còn có một người, Khương Nghị.

Nhan Vũ đối với Khương Nghị không rõ lắm, hắn cứ như vậy đến Thanh Hà. Lúc Nhan Vũ rời đi đem mọi chuyện giao cho hắn, vậy hắn cũng rất rõ ràng quan hệ lợi hay hại ở trong đó.

Lý do là gì?

“Còn ví tiền, bên trong có tiền mặt và chi phiếu, có phải là thiếu tiền rồi muốn đi kiếm một chút tiền không?”

“Vậy thì sao có thể đếm được hay không? Ăn trộm sẽ để lại cho cậu một nửa ư?” Nhan Vũ không muốn nghi ngờ Khương Nghị, là ai cô cũng không tin, chuyện này quá kỳ lạ rồi. “Tìm khách sạn điều tra cameras giám sát chưa? Kết quả là gì?”

“Điều tra rồi, có một người phụ nữ giả mạo cô đến trước quầy lễ tân cầm chìa khóa phòng. Cameras không quay được mặt, cảnh sát nói sẽ điều tra, nhưng tỷ lệ tìm lại được đồ đạc rất nhỏ.”

Nhan Vũ hít sâu một hơi, không khí trong lành tràn vào phổi, mang theo hương vị bùn đất chỉ trên núi mới có. Gió thổi lay động hạt mưa, mưa bay vào mặt cô. Cô trầm mặc, trong điện thoại có tiếng rè rè của tín hiệu âm thanh quấy nhiễu làm cô tâm phiền ý loạn.

“Đợi lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho chủ nhiệm Tần, không có việc gì đâu.”

Khương Nghị ở đầu bên kia điện thoại ngập ngừng mở miệng, “Chủ nhiệm Tần bảo chúng ta trở về.”

“Trở lại?”

“Thành phố B.”

“À đúng rồi, Khương Nghị, tôi gửi tin nhắn cho cậu có ai biết?”

“À? Chủ nhiệm Tần.”

Nhan Vũ cúp điện thoại lại gọi cho chủ nhiệm Tần, mưa lạnh như băng không ngừng tích tụ trên mặt cô.

Tín hiệu đứt quãng, lần thứ nhất không kết nối được, Nhan Vũ bấm số điện thoại gọi lần thứ hai.

Chủ nhiệm Tần nghe điện thoại, “Nhan Vũ? Cô đang ở đâu?”

Nhan Vũ xoa nhẹ một bên mặt, cô ổn định cảm xúc.

“Chủ nhiệm Tần, có thể giúp cháu được không.”

“Nói đi.”

“Lại đưa người đến Thanh Hà, cảnh sát bên này rất không phối hợp để chúng ta điều tra án lừa bán —— “ Nhan Vũ còn chưa nói dứt lời, đã bị chủ nhiệm Tần cắt ngang, ông nói thẳng, “Không được thì trở lại, đột nhiên ngày hôm qua không liên lạc được với cô. Tôi cũng không biết, nếu cô có mệnh hệ gì, tôi làm sao ăn nói được với mẹ cô.”

“Lên núi rồi, tín hiệu không tốt.” Nhan Vũ đè ấn đường, thở dài một hơi, “Đừng nói với bà ấy, thân thể của mẹ cháu không tốt.”

“Cô cũng biết?” Chủ nhiệm Tần giáo huấn, “Cô lại tự mình hành động, tôi đưa Khương Nghị đến đó là muốn cho cậu ấy đi theo cô, cô thì ngược lại, trực tiếp bỏ qua cậu ấy.”

“Không phải bỏ qua, đột nhiên phát sinh sự tình.” Trần Tranh tựa vào một cây đại thụ, hắn ngẩng đầu nhìn cái gì đó. “Không phải cháu không kịp thông báo cho cậu ta, ngày hôm qua cháu ở Liễu Trại quay được video lại bị trộm, người phụ nữ đó hẳn là trước kia bị lừa bán, bị trói trong nhà. Vô cùng đáng thương, cháu vốn nghĩ đưa cho chú để truyền ra bên ngoài. Trước đó cháu đưa cho Bạch Trạch để phát ra ngoài, chú gọi điện thoại hỏi Bạch Trạch một chút xem anh ta có nhận được video hay không.”

“Hiện tại cô đừng quản là video gì, vụ án này không đơn giản. Lúc trước tôi không nghĩ tới sẽ phức tạp như vậy, mới thả cô đi đến đó. Nhóm này ở Vân Hải thế lực rất lớn, cảnh sát cũng đã điều tra, nhưng đều không có kết quả. Trước kia ở thành phố J có một cảnh sát hình sự vừa chạm đến đáy ngọn nguồn đã bị đánh chết ném xuống sông, thi thể vài ngày mới phát hiện, không có chứng cứ, không tìm thấy là ai cũng không có cách gì. Sự tình trong này rất phức tạp, tôi nghe Bạch Trạch nói cô cũng bị truy đuổi, đây không phải là việc nhỏ. Nhan Vũ, chúng ta chỉ là phóng viên, người cảnh sát bởi vì phá án mà chết còn có cái công, có phải cô muốn nếu mình có mệnh hệ gì thì trừ người thân của cô ra, cũng không có ai biết rõ cô phải không.”

Nhan Vũ mân môi, chủ nhiệm Tần tiếp tục nói, “Cô muốn làm cái chuyên đề gì, tôi giao cho cô, điều kiện tiên quyết là cô phải an toàn.”

“Vâng.”

“Bây giờ cô có thể gọi điện cho tôi nói rõ cô còn an toàn, còn lại đừng quản, dọn dẹp đồ đạc một chút rồi trở về.”

“Thật xin lỗi.” Ngực Nhan Vũ bị tảng đá lớn rơi xuống, cô hít sâu một hơi, “Hiện tại cháu không thể trở về, cháu điều tra được một manh mối, cháu sẽ tiếp tục theo đuổi!”

“Sao cô lại cố chấp như con lừa như vậy!” Giọng nói của chủ nhiệm Tần mang theo hỏa khí, “Bảo cô trở lại thì trở lại, nói lời vô dụng làm gì.”

“Cháu không thể trở về, chú có thể viết bài tin tức nói tình huống bên Thanh Hà như thế nào? Không còn video, nhưng trong tay cháu còn có đoạn ghi âm. Cho dù thế lực của tổ chức buôn bán người có lớn hơn nữa, thì tà không thể thắng chính. Chú Tần, ba cháu là cảnh sát, tuy cháu làm phóng viên, nhưng mục tiêu của cả hai đều giống nhau. Cảnh sát bảo vệ chính nghĩa là khẩu súng trong tay, còn trong tay phóng viên chúng ta là cây bút. Từ nhỏ ông ấy đã dạy cháu không thể buông tay, sự lý giải về cái chết của cháu có sự khác biệt với chú, cháu cảm thấy phải chết thì sẽ chết, sau khi chết chuyện nào đi nữa cũng không liên quan đến cháu. Hiện tại cháu còn sống, làm việc không được thẹn với lương tâm. Bỏ rơi những cô gái đáng thương đó, thật sự cháu không làm được, chú Tần, hi vọng chú có thể hiểu.”

“Một nhà các cô đều cố chấp như còn lừa!”