Chương 1

Năm 2005.

Dịp xuân về trong nhà ga, khắp nơi đều chật ních người.

Trong không khí có đủ ấm áp lẫn sự khó chịu, mùi chua gay mũi.

Tiếng chuông vang lên vào đúng 0h, Trần Tuyết lấy điện thoại di động trong túi xách ra.

Màn hình màu đen phản chiếu ánh sáng trắng, Trần Tuyết trông thấy gương mặt của mình.

Cô cầm chặt di động trong tay, mở di động ra có ý nghĩa gì, cô hiểu rất rõ.

Cô mím môi, cuối cùng cũng thả điện thoại lại túi.

0h30 phút, cuối cùng người đàn ông trung niên đang gác chân lên bên cạnh cũng xỏ giày vào, mùi hôi chua giảm bớt đi.

Trần Tuyết thở phào một hơi.

Tiếng loa vang lên trên đầu.

"... Tàu đi Quảng Châu bắt đầu soát vé, kính mời hành khách mang hành lý theo bên cạnh..."

Trần Tuyết cầm hai chiếc túi, chen vào đám người.

Đoàn người dần dần bất động, việc soát vé vẫn chưa bắt đầu. Ba lô của Trần Tuyết bị đυ.ng trúng mấy lần, không phải ngẫu nhiên nữa. Cô chuyển ba lô ra trước, quay đầu nhìn lại.

Người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, đôi mắt hèn mọn bỉ ổi. Trông thấy ánh mắt của Trần Tuyết, gã cũng không tránh mà ngược lại còn nhếch mép nở nụ cười, để lộ hàm răng bị khói hun khô vàng.

Trần Tuyết buồn nôn, bèn bước lên trước hai bước, người phía trước quay lại mắng.

"Lách cái gì mà lách? Xếp hàng cho tử tế không được hả? Có biết xấu hổ không thế?"

"Xin lỗi ạ." Mặt Trần Tuyết đỏ lên, tiến thoái lưỡng nan bị kẹp ở giữa, mông đột nhiên bị nhéo một cái.

Cô quay phắt lại lườm gã kia, máu xông lên mặt.

"Ông làm cái gì thế hả?"

Gã điềm nhiên như không quay đầu nhìn nơi khác, mấy người xếp hàng đằng sau lại nhìn Trần Tuyết, ánh mắt khác nhau.

Trần Tuyết cắn chặt môi, nhục nhã và xấu hổ cùng đan xen.

Cô muốn rời khỏi hàng, nhưng trước sau đều là người, không tiến không lui nổi.

Gã đàn ông phía sau đột nhiên ôm lấy cô, xoa mạnh một cái lên ngực Trần Tuyết.

Trần Tuyết hét lên một tiếng, liều mạng giãy dụa.

Nhà ga quá nhiều người, bảo vệ ở rất xa, không ai chú ý tới bên này có chuyện gì. Người bên cạnh thấy việc chẳng liên quan gì tới mình bèn mặc kệ. Trần Tuyết không giãy được ra khỏi vòng tay như gông cùm của gã, tuyệt vọng ùn ùn kéo tới, nước mắt ướt nhòe cả khuôn mặt.

"Ối chà ông chú?"

Gã đàn ông đang muốn nhét tay vào quần Trần Tuyết thì cánh tay đột nhiên bị túm chặt, gã quay đầu hung ác nhìn qua, "Chớ có xen vào chuyện người khác - AAA!" Lời còn chưa dứt, gã đã kêu lên thảm thiết.

"Buông tay ra, có nghe không?" Người thanh niên nhìn gã, giọng không lớn lắm. Khuôn mặt gã đàn ông hết trắng lại xanh, nhanh chóng buông lỏng bàn tay đang cầm tay Trần Tuyết.

Trần Tuyết vội thừa cơ trốn sang một bên, ôm chặt ba lô của mình, cả người run lẩy bẩy.

"Cô không sao chứ?" Giọng người thanh niên kia rất êm tai, ôn hòa lễ độ.

Vẻ mặt Trần Tuyết mê mang, vẫn chìm trong hoảng sợ như trước.

Việc soát vé đã bắt đầu, hàng dài phía trước từ từ chuyển động. Gã đàn ông được tự do, vội vàng lủi vào đám người, bóng dáng nhanh chóng mất tăm.

Trần Tuyết không muốn làm ầm lên, chỉ muốn dàn xếp cho ổn thỏa, bèn lắc đầu, "Không có gì."

"Đi ra ngoài phải chú ý một chút." Người đàn ông khoác ba lô lên vai rồi theo dòng người tới cửa soát vé.

Tay Trần Tuyết run run lau nước mắt, xiết chặt ba lô.

Người đằng sau thúc giục cô mới cất bước đi, đôi chân vẫn còn mềm nhũn.

Đến sân ga lại nghe tiếng còi xa xa, tàu đã sắp chuyển bánh.

Gió lạnh thấu xương, xương cốt đều bị đông lạnh đến xốp giòn mất thôi, Trần Tuyết co cổ quét mắt liền thấy được người thanh niên vừa cứu mình. Anh ta đeo tai nghe, hai tay cho vào túi, dáng người thon dài rất dễ khiến người khác chú ý.

Tim Trần Tuyết đập dồn dập, hít sâu một hơi đi tới.

"Chào anh."

Người thanh niên quay lại liền thấy Trần Tuyết, bèn khẽ gật đầu, gỡ tai nghe xuống.

"Em là Trần Tuyết, vừa rồi cảm ơn anh ra tay giúp đỡ, nếu không có anh giúp, em còn chẳng biết làm gì."

"Đừng khách sáo." Người thanh niên nho nhã lễ độ giới thiệu, "Tôi là Chu Lễ."

Tàu hỏa dừng, nhân viên bước xuống. Đoàn người bắt đầu di chuyển, lộn xộn tản ra lên những cửa khác nhau.

Ba ngày trước Trần Tuyết cãi nhau với bố mẹ rồi bỏ nhà đi, đã gặp biết bao chuyện lòng người ấm lạnh. Chu Lễ xuất hiện như một làn nước ấm, hòa tan băng lạnh trong lòng Trần Tuyết.

"Anh ngồi khoang nào?" Cô nghĩ ngợi rồi dè dặt hỏi.

Chu Lễ đưa vé cho cô xem.

"Anh cũng đi Quảng Châu ư?" Trần Tuyết thấy hai chữ Quảng Châu trên đó, bèn vội lấy vé của mình ra nói, "Em cũng đi quảng châu đấy, em ngồi khoang 14, chúng ta không ngồi xa nhau lắm."

"Thật trùng hợp." Giọng Chu Lễ rất nhẹ, như thể còn mang chút vui vẻ. "Nếu có duyên, lên tàu gặp lại."

Tiếng loa lại vang lên, Chu Lễ khoác ba lô của mình đi trước.

Trần Tuyết nhìn bóng lưng anh ta, chẳng hiểu sao lại cảm thấy rất đẹp. Chu Lễ, tên thật hay.

Khoang 14 là ghế ngồi cứng, Trần Tuyết không mua vé giường nằm, quyết định đi quá đột ngột, mua được vé ngồi đã là tốt lắm rồi.

Tựa lưng lên cửa sổ lung la lung lay, xe chuyển bánh, bên ngoài tối đen như mực.

Cô ngơ ngác bối rối, lớn vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên rời khỏi nhà, đi hơn nửa Trung Quốc tới một thành phố lạ lẫm.

Trần Tuyết lấy mp3 trong túi ra, đeo tai nghe lên.

Cô nằm bẹp xuống mặt bàn, hoàn toàn không buồn ngủ, rời khỏi bố mẹ, rời khỏi quê hương quen thuộc. Trời cao biển rộng, đây là thế giới của cô.

Ngồi đối diện là cặp vợ chồng trung niên, người phụ nữ giẫm giày lên chỗ ngồi của Trần Tuyết, cô giận nhưng không dám nói gì, đành ngoảnh mặt sang phía khác.

Nhịn như vậy đến ba rưỡi mới hơi buồn ngủ.

Bên tai chợt vang lên giọng nói quen thuộc, Trần Tuyết quay đầu nhìn sang.

Dáng người cao gầy của Chu Lễ xuất hiện trong tầm mắt, anh ta cũng nhìn thấy Trần Tuyết, bèn gật đầu cười lễ phép, giải thích với người đàn ông ngồi bên cạnh Trần Tuyết: "Có thể giúp tôi chút việc được không, đây là bạn tôi, để cô ấy ngồi đây một mình tôi không yên tâm."

Người đàn ông đang ngủ say bị đánh thức ra chiều bực bội, đang muốn nổi giận thì lại thấy anh ta đưa tấm vé giường nằm ra thì cũng hết giận.

Ông ta rút hành lý trên kệ ra, đưa vé của mình cho Chu Lễ.

Trần Tuyết lấy tai nghe ra, ngơ ngác hỏi, "Sao lại là anh?"

"Không ngủ được nên qua đây." Chu Lễ ngồi xuống, nở nụ cười, "Cô để ý à?"

Trần Tuyết cũng nở nụ cười, vội vàng lắc đầu.

Chu Lễ vừa tới, người đàn bà phía đối diện liền thu chân về.

Từ thành phố J tới Quảng Châu phải ngồi tàu hỏa 23 tiếng.

Trừ ngủ ra, Trần Tuyết cũng chỉ nói chuyện phiếm với Chu Lễ.

Đường đi cô đơn, hơn nữa lại có chuyện anh hùng cứu mỹ nhân vừa rồi, Trần Tuyết nhanh chóng tin tưởng Chu Lễ.

Quảng Châu là một thế giới khác, đầu tiên là thời tiết khác biệt. Vì được Chu Lễ nhắc nhở nên Trần Tuyết mới không gây trò cười, bằng không mặc áo lông xuống xe thì cũng xấu hổ quá rồi.

Hai người theo dòng người đi ra khoài, không khí ấm áp phả vào mặt, nơi đây là một thành phố hoàn toàn lạ lẫm. Chu Lễ như đã thành bạn tâm phúc của cô, chỉ bảo bước chân của Trần Tuyết.

"Bạn em tới đón à?"

Trần Tuyết lắc đầu, miễn cưỡng cười nói, "Em tự bắt xe đi."

Trần Tuyết chỉ có một địa chỉ, cô đã quá tự tin, tự tin đến mù quáng.

"Ở đâu vậy? Em lần đầu tới Quảng Châu, có tìm được không?" Trần Tuyết xem địa chỉ trong điện thoại, đọc qua một lượt rồi ngẩng đầu hỏi Chu Lễ, "Không xa nhà ga lắm đúng không ạ?"

"Không xa lắm." Chu Lễ bước nhanh về hướng lối ra, "Chú hai của anh lái xe tới rồi, để anh đưa em đi một đoạn."

"Phiền anh quá..."

Chu Lễ quay đầu nhìn thẳng Trần Tuyết, "Đã xem anh là bạn thì đừng nói những lời này."

Ra khỏi nhà ga, Chu Lễ dẫn Trần Tuyết qua một chiếc Minibus, mở cửa xe đã thấy hai người đàn ông trung niên ngồi trong đó.

"Đây là chú hai và chú ba của anh."

"Chào các chú ạ." Trần Tuyết vẫn thấy không ổn, lại hơi do dự, "Chu Lễ? Đưa em đi thì phiền quá, nếu không..."

"Nếu em thấy ngại thì trả tiền xe cũng được, anh không ngại đâu." Chu Lễ lên xe, trầm giọng, "Anh chỉ muốn tốt cho em, ở đây xe trái pháp luật nhiều, em chỉ là một cô bé dễ chịu thiệt. Lên xe đi, tốn bao nhiêu công được chứ."

Cô còn từ chối nữa thì lại thành lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử mất.

Lên xe rồi, Chu Lễ lại nói chuyện với hai người chú của mình bằng tiếng Quảng Đông, Trần Tuyết nghe nhưng không hiểu, bèn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Khoảng chừng hai mươi phút, xe dừng lại ven đường.

Trần Tuyết vội hỏi, "Đến rồi ạ?"

"Anh đi làm chút chuyện, lát nữa qua tìm em, có việc thì gọi điện liên hệ với anh. Chú hai của anh sẽ đưa em tới nơi, đừng lo." Chu Lễ đưa tay vuốt tóc Trần Tuyết, giọng điệu dịu dàng. "Hẹn gặp lại." Anh ta mở cửa xe xuống vẫy tay, lưng xách ba lô bước nhanh.

Mặt Trần Tuyết đỏ bừng, tim đập bình bịch, lúc đóng cửa lại liền dần dần trầm xuống.

Cô có cảm giác, cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không thể nói ra được.

Xe chạy thêm nửa giờ vào một con ngõ vắng, Trần Tuyết cảm thấy có vẻ không giống với địa chỉ bạn cô đưa.

"Chú... chú ơi, có chạy sai đường không ạ?"

"Không chạy sai đâu." Chú hai quay đầu liếc chú ba, nói, "Về nhà rồi."

Trần Tuyết nhìn chằm chằm kiến trúc bên gnoài, đột nhiên thấy được địa chỉ của bảng quảng cáo trên tường, đây không phải địa chỉ cô muốn tới. Cô giật mình tỉnh ngộ, vừa muốn đưa tay kéo cửa xe, "chú ba" đã lôi cô lại khiến cô ngã xuống chỗ ngồi, vung tay tát cô hai cái.

"Đồ đ* thối, mày muốn chạy phỏng? Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt à!"

Trần Tuyết gào hai tiếng "cứu mạng", mắt nổi đom đóm, chú ba lại tát cô mấy cái, đánh đến lúc cô không còn sức giãy dụa nữa mới lấy một sợi dây thừng trói tay cô lại rồi kéo xuống xe.

***

Nhan Vũ xem hết tư liệu rồi thở dài một hơi, để máy tính lại vào túi. Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời hẵng còn đang xẩm tối, những ngọn núi cao trùng điệp chìm trong sương mù dày đặc.

Hành khách trong tàu yên ắng, tiếng ngáy vang lên liên tiếp.

Người phụ nữ bên cạnh ngủ rất say, dính sát lấy Nhan vũ.

Nhan Vũ đè giữa chân mày, nửa tháng trước bọn họ nhận được thông báo rằng tình hình lừa bán phụ nữ ở huyện Thanh Hà, thành phố J tỉnh Vân Hải rất nghiêm trọng.

Nhan Vũ chủ động xin xông pha, một mình đi tới thành phố J. Chặng đường này cũng chẳng dễ đi, Vân Hải nằm ở gần biên giới, dân cư ở đây rất lộn xộn, địa thế núi non hiểm trở, đến cảnh sát cũng chẳng muốn về đây điều tra.

Thở dài một hơi, Nhan Vũ đẩy người phụ nữ bên cạnh ra đứng dậy.

Người phụ nữ kia bị đánh thức, liếc mắt nhìn chung quanh làu bàu một tiếng rồi thuận thế ngã xuống chỗ ngồi, ngủ say lần nữa.

Nhan Vũ tới chỗ tiếp giáp của toa hành khách, tạp âm lập tức lọt vào tai.

Quỹ đạo va chạm của tàu hỏa vang ra những âm thanh cực lớn, các toa tàu lay động.

Bảng ký hiệu trên cửa Toilet có màu xanh lá, Nhan Vũ vừa đυ.ng tay phải lên nắm cửa thì trong cánh cửa đã vang lên tiếng "lạch cạch" khóa lại. Nhan Vũ sờ mũi đi tới khu hút thuốc, trong không khí ngập mùi khai của toilet.

Những người không mua chỗ ngồi nằm dưới đất ngủ, Nhan Vũ tránh mấy người nằm ngổn ngang lộn xộn dưới chân, đi tới bên cửa sổ lấy một hộp thuốc lá.

Gió lùa vào từ kẽ hở, không khí mát lạnh phả tới mang theo mùi bùn đất trên núi.

Không tìm được bật lửa trong túi, cô ngậm thuốc trên môi đi tìm bật lửa.

Tiếng bước chân vang lên, Nhan Vũ nâng tầm mắt nhìn.

Một người đàn ông có dáng người cao lớn đi tới, chân đi giày cao su, mặc quần jean. Ánh mắt anh ta ngước lên trên, trong lớp áo màu khói để lộ áo ba lỗ màu đen. Vì dáng người anh ta rất đẹp, Nhan Vũ bèn nhìn lên mặt anh ta.

Một người đàn ông rất đĩnh đạc.

Bờ vai rộng lớn rắn chắc, ngũ quan nghiêm chỉnh, ánh mắt anh ta cũng nhìn qua đây.

Ánh mắt rất sắc bén.

Nhan Vũ suy luận thân phận của anh ta trong lòng, điềm nhiên như không dời mắt đi.

Nhan Vũ không tìm ra được bật lửa, đang muốn vứt thuốc đi thì chợt nghe tiếng vang "lách tách" giòn tan bên cạnh, cô ngẩng đầu.

Người đàn ông cao lớn kia đứng bên cửa sổ, hơi nghiêng đầu châm thuốc lá, phả làn khói màu trắng như sương ra.

Nhan Vũ chần chừ một chút nhưng vẫn đi tới.

"Tôi có thể mượn bật lửa được không?"

Người đàn ông ngẩng đầu nhìn cô một cái, đưa tay ném bật lửa tới.

"Cảm ơn." Nhan Vũ nhận lấy bật lửa, châm thuốc lên rồi trả bật lửa lại.

Trần Tranh cầm bật lửa cất qua loa vào túi, nhả khói thuốc.

Ngón tay anh ta hơi thô ráp, vừa rồi anh ta đυ.ng phải lòng bàn tay mình. Nhan Vũ tựa trên vách thùng xe xóc nảy, nửa ngày mới nhả khói thuốc ra, cô nghĩ mình thật buồn tẻ, lại còn quan sát tay người đàn ông này.

Nghề nghiệp mẫn cảm, còn chưa hút xong điếu thuốc, Nhan Vũ đã phát hiện ra ánh mắt khác thường, bèn quay đầu nhìn qua.

Cô trông thấy một đôi mắt nhìn thẳng mình, Nhan Vũ chau mày, y lại nhanh chóng thu mắt lại.

Cửa phòng rửa tay vẫn chậm chạp không mở.

Ánh nắng xé rách bóng tối, sông núi cây cối ngoài cửa sổ dần dần rõ ràng.

Người đàn ông đã rút điếu thuốc thứ hai, anh ta gạt tàn thuốc, đi ngang qua Nhan Vũ rồi khẽ ngừng bước, "Coi chừng."

Nhan Vũ ngẩng đầu, chỉ thấy được bóng lưng của anh ta, anh ta lại đi qua một khoang tàu khác.

Coi chừng cái gì? Nhan Vũ quay đầu lại, gã đàn ông nhỏ thó vừa nhìn mình đã chẳng thấy đâu.

Trời đã sáng hoàn toàn, ngọn đèn trong xe đọ sức với ánh sáng ngoài cửa sổ, bóng thủy tinh dần dần tối đi.

Nhan Vũ nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, sắp được hai mươi phút rồi mà cửa phòng vệ sinh vẫn chưa mở.

Chắc là sẽ còn lâu mới mở.

Cô quay người di tới một khoang tàu khác, lúc đi qua toilet lại ngửi được một mùi thơm rất kì dị, Nhan Vũ nhất thời không nhớ ra được đã ngửi thấy ở đâu.

Trở về chỗ, Nhan Vũ đã không còn ghế ngồi nữa. Người phụ nữ đang ngủ kia xem chỗ ngồi của cô như giường của bà ta, ngửa mặt nằm ngang, tiếng ngáy rung trời.

Nhan Vũ không đánh thức bà ta dậy, chỉ có thể đứng một bên. Cô ngáp một cái, không mua vé giường nằm mà mua vé ngồi đúng thật là dày vò quá. Thành phố J vắng vẻ, cũng chỉ có nơi vắng vẻ như thế mới có thể nuôi sống đám con buôn kia.

Người trên tàu lục tục tỉnh lại, tiếng nói chuyện cao thấp dần đều.

Mùi mì tôm các loại lan tỏa khắp tàu, tạo thành thứ mùi gay mũi.

Sáu giờ, mặt trời le lói giữa lớp sương mù rồi leo lên giữa trời không, ánh nắng tỏa ra bốn phía.

Ánh mặt trời xuyên qua lớp thủy tinh rọi vào trong xe khiến nơi này như trở thành một nơi khác biệt.

Nhan Vũ lấy nước trong túi ra uống, quay lại đánh giá trong khoang tàu. Rửa mặt ăn cơm, làm gì cũng có cả, bọn họ qua lại giữa hành lang chật hẹp, chen chúc lẫn nhau. Chỉ nhìn thôi mà Nhan Vũ cũng đã thấy đau đầu.

Đảo mắt đã có tai họa tìm đến cc=ô, Nhan Vũ đứng bên cạnh hành lang, người tới lui đυ.ng phải cô khiến cô đứng không vững.

Người phụ nữ bên cạnh tỉnh lại lúc 7 giờ, bà ta bị một cuộc điện thoại đánh thức, tỉnh lại vẫn ngơ ngác nhìn Nhan Vũ vừa ngồi xuống, bực bội nhận điện thoại. Nhan Vũ ngồi xuống dựa sát vào cửa sổ rồi nhanh chóng ngủ mất, nhưng cũng tỉnh lại rất nhanh.

Mở mắt ra, người phụ nữ bên cạnh đang ăn mì tôm hộp màu tím.

Mỳ tôm đặt trên chiếc bàn nhỏ trước mặt Nhan Vũ, một tay bà ta cầm đũa ăn, một tay khác cầm điện thoại, tranh thủ nói chuyện.

Hai người ngồi sát nhau, Nhan Vũ có thể ngửi được mùi mồ hôi tanh ngòm trên người bà ta.

Bầu không khí chật chội khiến người ta khó thở.

Nhan Vũ đứng lên lần nữa, xách túi đi vào toilet.

Đã có bảy tám người xếp hàng trước cửa toilet rồi.

Nhan Vũ nhanh chóng bị chen về toa tàu, cô dựa vào chỗ ngồi bên cạnh, điện thoại bỗng vang lên một tiếng.

Nhan Vũ lấy điện thoại ra xem tin nhắn.

"Cô phải nhớ kỹ số điện thoại này, cùng bần bất đắc dĩ hãy gọi tới số này, bảo đảm cho bản thân được an toàn."

Người liên hệ chỉ có một cái họ, là chữ Bạch.

Đằng sau là một dãy số, Nhan Vũ lưu số rồi mới trả lời tin nhắn, "Sắp xuống tàu rồi."

Tin nhắn báo gửi thành công, Nhan Vũ thả điện thoại lại vào túi, chợt nghe giọng phụ nữ trung niên rất lớn đằng sau, "Em gái, em muốn lấy nước à? Chị lấy giúp em nhé? Em muốn ăn mì tôm à?"

"Không cần đâu, cảm ơn chị." Giọng nói ngượng ngùng của một cô gái vang lên, là giọng phổ thông tiêu chuẩn, tuổi chắc không lớn.

Nhan Vũ đảo mắt qua, là từ vị trí ngay gần sau lưng cô.

Từ vị trí của cô chỉ có thể nhìn được gáy của cô gái kia, làn da rất trắng.

"Không sao không sao, không cần khách khí với chị, hộp của em đâu?" Người phụ nữ trung liên kia vừa nói vừa kéo túi cô gái kia.

Cô gái kia vội túm lấy túi mình, có vẻ hơi quẫn bách, "Không cần không cần."

"Còn khách sáo với chị làm gì? Có phải em xem thường chị không?"

"Thật sự không phải đâu!" Cô gái không chối nổi, bèn đứng lên, "Bây giờ em không đói, cũng không khát..."

Người phụ nữ trung niên không giúp được, ra chiều tiếc nuối ôm mấy hộp mì tôm đi ra. Người phụ nữ khác bên cạnh bèn nói: "Tính cách của cô ấy là thế đấy, nhiệt tình quá mức, em cũng đừng nghĩ cô ấy có ý xấu gì."

"Không phải, em không nghĩ nhiều thật đấy." Tai cô gái kia đã đỏ lên rồi, vội nói, "Đã làm phiền mọi người nhiều rồi, em thấy ngại."

Nhan Vũ dựa lưng vào chỗ ngồi bên cạnh, nghe mấy người bọn họ nói chuyện.

Cô gái bị hỏi ra hết chuyện, có vẻ hơi khờ.

Cô ấy tên Tiểu Phỉ, sinh viên năm hai, đi phượt nhân dịp hè. Vốn đã hẹn một người bạn, nhưng người bạn đó đột nhiên thay đổi nên cô ấy bèn đi một mình.

Hai người phụ nữ trung niên đối diện nói tiếng phổ thông sền sệt, có vẻ giống tiếng Quảng Tây.

Nhan Vũ không ngủ một đêm, ngáp liên tục, chẳng tài nào tập trung tinh thần nổi.

"Quê bọn chị ở Cảnh Khu, gần mấy chỗ nổi tiếng, em may mắn lắm mới gặp bọn chị đấy. Lát nữa bọn chị dẫn em đi, không cần tiền hoa hồng đâu."

Từ khi mốt đi phượt rộ lên, tâm tư của nhiều người đặt hết trên đường.

Như thể đi phượt một vòng cao nguyên xa xôi, lặn lội trong lớp tro bụi rồi linh hồn đều sẽ thăng hoa.

Đi phượt là một việc dễ thiệt mạng.

"Thật ư? Mấy chị mang em đi được ư?" Cô gái có vẻ hưng phấn, lại như nghĩ đến điều gì, "Nhưng có tiện không ạ? Làm phiền bọn chị quá rồi."

"Gặp nhau chính là duyên phận rồi, chị xem em như em gái ruột rồi đấy. Hôm qua em giúp chị, hôm nay xuống tàu chị sẽ dẫn em đi, coi như là trả ân tình cho em."