“Hôm nay, cậu ấy không được hoàn mỹ cho lắm.”
Vừa dứt lời, Lạc Địch còn chưa hiểu mình không hoàn mỹ chỗ nào thì Thẩm Thiên Tranh đã vội nhìn sang.
Vừa rồi cậu đang đứng ở ven đường cách khá xa họ, bây giờ vừa đến gần thì đã thấy… Không biết cậu ấy bị nóng trong người hay do quá bận khiến miệng nổi bọng nước.
Rất là bắt mắt.
Thẩm Thiên Tranh có tính cầu toàn ẩn giấu, đặc biệt đối với gương mặt, có lẽ do thói quen từ nhỏ đã khiến cô có yêu cầu cực kỳ cao với bản thân mỗi khi xuất hiện trước ống kính.
Thử nghĩ xem lát nữa họ sẽ xuất hiện trước mắt ánh biết bao nhiêu người nhưng bạn trai đồng hành cùng mình lại thiếu lễ độ, ảnh hưởng đến khí chất của mình bao nhiêu.
“Lạc Địch, hay là em tự đi đi được không?” Giọng nói của cô dịu dàng lại du dương: “Lát nữa chúng ta gặp nhau ở tòa nhà Tân Vũ, hôm nay chị cho em leo cây, sau này sẽ bồi thường cho em cái khác.”
Lạc Địch: !
Không, không em không muốn cái khác.
Cậu ấy há hốc mồm kinh ngạc, nhìn Thẩm Thiên Tranh vui vẻ leo lên xe của Tần Tắc Sùng, bầu không khí giữa hai người cực kỳ hòa thuận và ăn ý với nhau.
Mãi cho đến khi khói xe biến mất, cậu ấy mới hoàn hồn.
“...”
Không thể nói nên lời dù chỉ là một chữ.
Bình thường cậu ấy đều phớt lờ mỗi khi con gái nói ghét trà xanh, hôm nay đích thân được trải nghiệm thì đã hiểu uống trà cay đắng thế nào.
Lạc Địch bỗng hiểu rõ một câu nói đang được lan truyền trên mạng: Tôi ghét trà xanh vì trà xanh không phải tôi.
Điều gì tệ hơn khi hình tượng của thần tượng bị sụp đổ…
Đó là chẳng những thần tượng sụp đổ hình tượng mà còn trà xanh với mình!