Chương 10

Đúng tám giờ, hội đấu giá chính thức bắt đầu.

Bà nội Lạc tuổi tác đã cao nên không đến, lần này từ đầu tới cuối đều do cháu trai nhỏ Lạc Địch ra mặt, cậu ấy cũng là người phát biểu trước khi bắt đầu.

Khoảng cách giữa các bàn không giống nhau.

“Không phải vợ anh đến đây với anh à, sao không thấy người đâu cả, không muốn xuất hiện cùng anh ư?” Trần Trừng vừa ăn đồ ăn vặt trên bàn vừa tò mò hỏi.

Tần Tắc Sùng liếc anh ấy: “Cô ấy không muốn gặp cậu.”

Trần Trừng: “…”

Chu Sơ Hàng không nhịn được bật cười.

Trần Trừng ném trái cây vào miệng: “Được, ai bảo em đẹp trai quá làm chi.”

Lúc họ đang nói chuyện, sảnh bỗng nhiên sáng rực, Lạc Địch dõng dạc tuyên bố phát biểu kết thúc rồi bước xuống sân khấu, Thẩm Thiên Tranh chậm rãi bước vào bàn đấu giá.

Vô số ánh mắt tập trung vào người đẹp mặc sườn xám sau chiếc bàn, kinh ngạc thán phục.

Thẩm Thiên Tranh thoáng nhìn xuống dưới, dễ dàng nhìn thấy bàn của Tần Tắc Sùng. Hết cách, ai bảo đàn ông ngồi bàn đó đều đáng chú ý, chẳng những có tiền mà còn có sắc.

Cô dời mắt nhìn sang chỗ khác.

Ngoài những món đồ tự mình mua riêng ra, còn lại tổng cộng hơn hai mươi món, món hàng quý giá nhất là một cái mão phỉ thúy, là một món đồ cổ chính hiệu.

Trừ khi fan hâm mộ cuồng nhiệt của bà nội Lạc tranh nhau tăng giá, bằng không giá cao nhất sẽ vào khoảng tám mươi triệu tệ.

Thẩm Thiên Thanh một tay cầm búa gỗ, một tay chống lên mặt bàn rồi cười nói: “Món đồ thứ nhất là một chiếc nhẫn hồng ngọc huyết bồ câu.”

Lúc trước cô nhìn trúng chiếc nhẫn này là vì hồng ngọc huyết bồ câu rất hiếm gặp, cuối cùng cô đã xóa bỏ nó khỏi danh sách yêu thích của mình.

Cô hơi cất cao giọng: “Giá khởi điểm, tám triệu tệ.”

Lần đầu tiên nghe thấy giọng nói của cô, rất nhiều người bên dưới đều dỏng tai lên nghe, quả là êm tai, giống như đang tận hưởng vậy đó.

“Chín triệu tệ!”

“Mười triệu tệ!”