Chương 4: (0,6)

Một "người" một hổ xuất hiện ở bên kia cây cầu.

Mỹ lệ tóc trắng thiếu niên ngồi trên lưng hắc hổ, cười hừ ca không biết tên, nghe giống thanh thuý lục lạc âm. Hắc hổ cao lớn thân thể cùng đen nhánh dựng đồng thú tỏa ra như có như không nguy hiểm hơi thở.

Hắn ở cảnh cáo, không ai được nhìn hắn cõng trên lưng thiếu niên, tuy không nổi lên được gì nhiều tác dụng nhưng có thể làm đám cuồng tín, nhận "ân sủng" nhân loại bớt dùng si mê, cuồng nhiệt cực nóng ánh mắt dán lên bảo bối của hắn.

Còn bọn mới tới kia chỉ có thể làm một đám trẻ tuổi một chút người còn giữ lại được hơi nho nhỏ lí trí, đám già tuổi hơn không cho ngẩng đầu.

Rốt cuộc, người dân không ai dám nhìn đằng xa hai bóng dáng. Có nhiều loại cảm xúc nổi lên nhanh chóng, quỷ dị mà, sinh trưởng nhanh chóng trong thâm tâm mỗi người dân ở đây.

Xuất hiện kinh diễm, si mê, sùng bái, tham lam, điên cuồng, sợ hãi, có cả những tâm tư dơ bẩn, hèn hạ đều bọc lộ ra tới, giấu trong đôi mắt che đầy huyết sắc cùng cơ thể run rẩy của chúng.

Đây là vài phần hiệu quả cặp hắc ti bạch sắc đôi mắt của Trần Uyển Hy. (Nói thật, xem lại thứ ta viết, ngại chết!!!)

Vốn dĩ gương mặt cậu chỉ làm hình nền phụ chút xíu thôi, cùng lắm thì nhất kiến chung tình, vạn nhân mê các thứ. Nhưng cậu có hơi không thích, nó cũng chỉ lấy đi cơ thể cùng tâm trí.

Muốn thân, tâm lẫn mệnh thì phải cần tới hắc ti trong mắt cậu, có hiệu quả câu hồn hơn gương mặt nhiều. Làm bọc lộ nguyên hình thật của chúng cùng phục tùng mệnh lệnh tuyệt đối.

Nhưng mà... những cái đó đều là trước đây Trần Uyển Hy. Bây giờ đã không giống như trước kia.

Hắc hổ từ từ bước đi trên cây cầu gỗ. Thiếu niên trên lưng đong đưa chân, thích thú nhìn về phía cây cầu bên ngoài quỳ tập thể đám người. Cậu cười hừ ca giống lục lạc thanh âm, thanh thuý thiên chân nhưng vô tình câu lấy tâm trí mọi người.

Liêm Mục đi trên cây cầu, mắt nhìn thẳng nhưng tâm nhìn Trần Uyển Hy. Anh cảm nhận được lão bà nhà mình có vẻ hứng thú với đám người kia, bản mặt hổ hơi nhân nhó.

"Gầm grừ" nhẹ nhưng uy hϊếp, cường đại mà áp thêm lên cả đám.

Bọn họ run rẩy dùng đầu gối di tuyển tụ tập lại với nhau, xê dịch tránh xa một "người" một hổ bóng dáng. Nghe lời cả hai, nhưng có vẻ Liêm Mục càng chiếm uy hϊếp.

Trần Uyển Hy cười hừ ca đạm dần, chuyển ánh mắt xuống dưới nhìn anh. Còn cười vui vẻ, ánh mắt sáng ngời nhưng ngầm có điều chỉ.

"Giảm.lực.lượng.của.anh.lại!"

Truyền âm đều mang theo từ kẻ răng bài trừ ra tới. Liêm Mục không dám chọc lửa tiếp, đành giảm một chút uy áp, một chút xíu xìu xiu. Nói ra chẳng có bao nhiêu lực lượng, chỉ bằng phần con kiến thôi.

Trần Uyển Hy:"...." chính bản thân sắp giữ không được tươi cười.

Mẹ nó, cậu nên ngay từ đầu khỏi cho hắn vô luôn đi! Chứ đừng chỉ cho 1 tiếng thời gian ở ngoài chờ! Một mình còn đỡ hơn mang theo cái nam bảo mẫu! Trần Uyển Hy cậu phế đến đi đường cũng không được sao?! *Beep*!

"Đợi đi, thế giới tiếp theo anh chết với tôi!" Trần Uyển Hy ác liệt nghĩ, ngân nga tiếng cười cũng tuỳ theo nhẹ nhàng hơn. Liêm Mục cảm thấy có cơn gió lạnh nào đó thổi khắp toàn thân, rùng mình bất an,"Ta mạnh như vậy sao có thể cảm nhận lạnh lẽo được chứ? Ảo giác đi".

Thoáng chốc cả hai đã đi tới trước mặt dân làng, Trần Uyển Hy cũng ngừng lại hừ ca. Quỳ ở phía trên nhất là Già làng cùng những người dân được "ân sủng", đằng sau là đám người từ bên ngoài vào.

Lặng im tĩnh mịch đến đáng sợ hoàn cảnh, Già làng run rẩy tay vào trong xiêm y, từ bên trong lấy ra một miếng nho nhỏ huyết sắc Ngọc bội, quấn thượng hắc ti. Già làng ngón trỏ quấn hắc ti, tay còn lại dâng lên huyết sắc Ngọc bội.

Hắn không dám ngẩng đầu đối thượng Liêm Mục đen nhánh hố sâu tầm mắt, run rẩy hai tay dâng lên Ngọc bội, nói cổ ngữ mà đám dân ngoài không nghe hiểu được.

Liêm Mục cùng Trần Uyển Hy nghe hiểu, bởi vì đây là cổ ngữ mà Trần Uyển Hy truyền lưu (tất nhiên Liêm Mục là học ké).

Nói cổ ngữ cho dễ nhớ chứ sáng lập ngôn ngữ này có tên gọi, kêu "Phi ngữ".

Thuận lợi cai quản các vũ trụ của Trần Uyển Hy, dễ dàng hơn khi tuần tra lãnh thổ. Dùng chút Phi ngữ cho người được chọn, cùng chỉ riêng phu phu hai người biết ngôn ngữ. Có vẻ như còn lây vào những thế giới thể nhỏ bé thế này.

"Ân sủng" Già làng nhặt được đúng là Phi ngữ. Do vận hành ban đầu của Phi ngữ cùng lực lượng vượt quá sức mạnh, dẫn đến vỡ một cái hạn chế trong Phi ngữ, một chút ngoài ý muốn sảy ra liền tạo thành đám cuồng tín như bây giờ.

Mà này cũng giảm bớt chút việc, giúp hai người có một đám như tử sĩ giống nhau nô tài hầu hạ.

Già làng nói lời nói:

"Xin nhị vị thần tiên tha thứ cho nhân loại nhỏ bé hèn mọn này. Không thể chuẩn bị sở hữu hoành tráng, hoa lệ đại điện vì các ngài giáng lâm. Nhân loại ta lấy mệnh vì lệnh, tất cả vì các ngài sử dụng trò vui ngoạn nhạc, sở hữu dân làng được các ngài ban "ân sủng" đem hết thảy vì các ngài phục vụ sinh mệnh. Chúng ta tín ngưỡng nhị vị thần tiên, ta giữ lấy trọng trách toàn bộ tộc đàn, đem tất cả sinh mệnh của chúng ta dâng lên cho các ngài, cầu mong sự tha thứ, cầu mong được phục vụ kể cả sinh mệnh chúng ta, vì các ngài làm hết thảy."

A...bọn họ cuồng tín đến thái quá, điên cuồng cố chấp, muốn bắt lấy tia sáng bên trong vô biên hắc ám. Là bọn chúng hết thảy, cầu xin được đến tia sáng, bọn chúng tồn tại quang mang. Linh hồn và thể xác, đều treo tại kia tia nhỏ bé mạo quang trong tối đen khu vực.

"Hừm~ có vẻ như nơi này chịu hạn chế sức mạnh rất ít, đại bộ phận phát huy vận hành của Phi ngữ được 5/10 lần, thực hay ho đâu" Trần Uyển Hy đôi mắt lấp lánh hứng thú nhìn qua đi.

Già làng cùng trên tay dâng lên kia huyết sắc Ngọc bội, đều làm cậu tâm sinh tò mò. Vào thế giới thể khi liền bị hạn chế quyền hạn nha, không thể lại tuỳ ý tra xét nhân sinh ký ức cùng sở hữu thông tin.

Vốn dĩ người phàm chính là không thể nói chuyện trước mặt "thần tiên", nhưng có vẻ như Già làng không hề cảm giác được dường như, cũng có thể là giả dối.

Không phải không tin, nhưng là Già làng đã không phải "Già làng" cái kia dân bản địa người. Tin hắn lời nói, chỉ do Trần Uyển Hy nhượng bộ. Dù sao tên đó là cái không đáng nói con kiến, không chọc giận Trần Uyển Hy khó chịu liền được rồi, cậu chính là rất chán ghét không nghe lời nhân loại a.

Mà này "Già làng" cũng thực ngốc bức, tóc như vậy quái dị, đây rõ ràng là cái ma vật giả tóc ở ma pháp thế giới loại. Trước mặt Trần Uyển Hy cùng Liêm Mục này hai cái có "thần" tự nhân vật, liền giả dạng cũng không giả, lấy đâu ra tự tin tới trước mặt bọn họ soát tồn tại cảm?

"He he, chắc lại có kịch vui xem? Ta phóng hắn bất tử(không chết), hắn sau này sẽ là cái nào nhân vật bài đâu? Pháo hôi, nam chính, tiểu đệ, thần bí nhân vật?~" Trần Uyển Hy đôi mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm, tràn đầy mạo quang ánh mắt nhìn quỳ dưới đất "Già làng".

Liêm Mục liếc nhìn vẻ mặt biến sắc lão bà, lại nhìn về phía quỳ dưới đất dâng lễ vật nhân loại.

Hiện giờ hắn chỉ có cái cảm giác.

Lão bà hứng thú --> nhân loại này được coi trọng --> mặt đẹp lạ --> thành nam sủng --> vị trí trong gia(nhà) nguy cơ --> bị đoạt vị --> bị đá khỏi gia (nhà)--> không bao giờ gặp mặt --> tên này NGUY HIỂM.

Liêm Mục thậm chí không cảm giác được đến chính mình suy luận có bao nhiêu lổ hỏng, mặt đẹp là chính là không thể so với hắn đẹp, nhưng vẫn bị phóng đại vạn lần. Sự việc phóng tới nhà hắn lão bà liền mất đi tự hỏi năng lực, tự hỏi offline, mất não hắn liền [Mod: On].

Tức khắc, chỉ vài giây sau Già làng dâng đồ thời gian, hai cái phi nhân loại mỗi cái ý xấu đã đi xa xa với bình thường quỹ đạo.

Liêm-não bổ vương-Mục ánh mắt đằng đằng sát khí nhắm ngay Già làng. Bình thường thời điểm đã đủ đáng sợ hắn, nổi lên sát tâm liền phảng phất không gian như bị bàn tay to nắm chặt, vặn vẹo như bị xé rách, khủng bố mà áp lên nhỏ bé đáng thương nhân loại Già làng một người.

Già làng bây giờ chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo như bị chôn trong băng tuyết, từ đầu ngón chân lên tận não đều tê dại, bị đinh trụ trên mặt đất giống nhau, không thể di chuyển.

Không khí âm trầm làm ông hô hấp khó khăn, phổi bộ thiếu khí mà quặn đau kì quái, quanh thân lại rơi vào yên tĩnh bên trong. Chỉ nhắm mắt, ông liền nổi hết da gà da vịt, có đôi sâu kín tà ác đen nhánh mắt nhìn chằm chằm, chung quanh bị vây kín gắt gao, như thể mỗi động tác nhỏ đều bị nắm lấy, nhìn ông, càng như nhìn kia bên trong lớp da lớp thịt bên trong nhỏ yếu linh hồn.

Có thanh âm, lại như không phải, ù ù gió lốc thổi quét ông suy nghĩ.

Đằng sau, đằng trước, bên phải, bên trái, dưới đất, phía trên, thét chói tai cùng tiếng cười khóc ong ong chiếm cứ trong óc. Như chúng quỷ quái gào thét, hướng tới ông vươn ma trảo.

Muốn bắt lấy, kéo nhập vực sâu.

Từng trương trắng bệnh mặt, tối đen đôi mắt nhìn chằm chằm ông, kêu la thất thanh, hoảng hốt cùng tuyệt vọng:"CHẠY! CHẠY RA KHỎI ĐÂY! THOÁT ĐI NƠI NÀY! CHẠY ĐI! CHẠY NHANH LÊN! CHẠY TRỐN KHỎI ĐÂY! HẮN SẮP TỚI! CHẠY ĐI! CHẠY ĐI! CHẠY ĐI! CHẠY ĐI!------"

Thình thịch thình thịch tiếng tim đập.

Già làng trán ngưng tụ mồ hồi, khuôn mặt trắng bệnh không huyết sắc, hô hấp không thuận phổi bộ càng thêm đau đớn, làm loạn ông suy nghĩ, xiêm y đã ướt nhẹp như vừa vớt từ trong nước ra.

Đáng sợ, ai đó cứu ta! Cứu-cứu ta!

Tiếng tim đập càng thêm kịch liệt, hô hấp thô suyễn từng đợt, ít ỏi mới mẻ không khí không giảm được lạnh toát thân thể. Nếu có ai chạm vào ông, liền như chạm vào băng sương, hàn thấu tâm!

Aaaa----không, cứu ta, làm ơn, có ai không! CỨU TA! LÀM ƠN CỨU TA! CẦU XIN NGƯƠI!-----

......

"H-a-~" mơ hồ gian, nghe được giống lục lạc âm thanh

"-H-a-h--i--~" trong lạnh băng hắc ám

"Hi---hi---ha~" từng tiếng thanh thuý vang

"Ha-hi-ha-hi--~" càng ngày càng rõ ràng

"Leng--keng~leng~keng~" từng tiếng leng keng, là vui vẻ sao?

"Hi-hi-ha-ha~hi~leng~keng~leng~keng~" hi ha, rõ đến quá mức a, không đúng...

"Hi~hi~hi~ha~hi~hi~Leng~keng~leng~keng~hi~ha~hi~" đây là tiếng cười của ai? Nó là người sao?

"Hi~hi~ha~hi~ha~hi|~leng~keng~leng~keng~leng~keng|~hi~hi~ha~hi~ha~hi~|leng~keng~leng~keng~" nó ở đâu? Ở nơi nào? Nó đang xem ta sao?

Thình thịch. Tiếng tim đập vang dội.

Thình thịch. Nhịp đập càng nhanh.

Thình thịch. Như bay múa...

Thình thịch...cuồng hoan sắp tới..

.....

....

...

Rốt cuộc...

..

"AAAAAAA! HẮN TỚI! HAHAHAHAHAHA! HẮN TỚI! NGƯƠI CHẠY KHÔNG THOÁT! CHẠY KHÔNG THOÁT! CHẠY KHÔNG THOÁT AAAA! Ở LẠI VỚI BỌN TA ĐI! Ở LẠI! Ở LẠI CÙNG BỌN TA! HAHAHAHAHAHAHA! Ở LẠI! Ở LẠI!---"

"Rắc".....

Là tiếng vỡ của Ngọc bội.

"Già làng" mở to mắt, hô hấp trở lên càng nhiều mới mẻ không khí, phổi bộ mới không hề như vừa rồi quặn đau. Khuôn mặt vẫn cứ trắng bệch không huyết sắc. Môi bị răng nghiến phá tầng da lộ ra huyết tới, từ môi chỗ nhỏ giọt xuống cằm, "tí tách" chảy xuống nền đá.

Tái nhợt khuôn mặt cùng từ môi răng chảy xuống cằm huyết thâm sắc, tương phản huyết cùng bạch nhìn thấy ghê người. Đơn bạc thân thể đã ướt đẫm mồ hôi, gió lạnh thổi quét làm thân thể theo bản năng run rẩy.

Đồng tử kịch liệt rung động, từ tỏa sáng vui mừng quang biến mất không thấy, chỉ còn lại đôi vô hồn mắt, lạnh băng không cảm tình.

"Ta...là ai...?" "Già làng" trong đầu hiện lên câu hỏi.

Thình thịch.....

Ông không biết bản thân ở đâu. Không biết mình là ai. Càng không thể nhớ được ký ức của mình. "Ta....làm sao vậy?"

Không biết từ đâu, truyền tới thanh âm.

"Ha~hi~~~leng~keng~"

Như thanh thuý lục lạc, lại như tiếng cười ma mị. Vỗ về chơi đùa nhân tâm, làm con mồi vô pháp thoát khỏi, chỉ có thể càng tiến bước về phía thợ săn hung tàn.

"Hi~hi~hi~ha~"

Đầu óc ong ong đau đớn, càng nghe rõ hơn, càng không biết nó ở đâu, như thể ở đen nhánh vực sâu, vô pháp nhìn tới ánh sáng, vô pháp ...thoát khỏi sợ hãi bóng đêm.......

"Hì hì~ Ngọc bội vỡ mất rồi~"

"Già làng" bừng tỉnh giấc.