Ta cho rằng chính mình đã gặp được một vị loài người tri kỷ, không nghĩ tới, lại là khởi đầu của bi kịch.
Linh lực dược thú đều tập trung ở sừng, đây cũng là lý do tại sao ăn sừng thú liền sẽ trường sinh bất lão.
Thực ra cũng không tính là trường sinh bất lão.
Ta có hai trăm năm linh lực.
Sừng của ta có thể kéo dài tuổi thọ hai trăm năm, hai cái sừng có thể kéo dài tuổi thọ bốn trăm năm.
Nếu là gặp được dược thú ngàn năm, hai cái sừng thì có thể kéo dài tuổi thọ hai nghìn năm.
Sừng bị chặt, linh lực của ta dần dần tiêu tan.
Ta biết, ta sống không được bao lâu nữa.
Dược thú mất đi hai cái sừng, nhiều nhất một năm, liền sẽ chết đi.
Kiêu Dục cũng không biết hai cái sừng có thể khiến hắn sống thêm bốn trăm năm.
Chờ hắn biết được hai cái sừng đã bị hắn ăn một cái, còn một cái khác hắn cầm đi đưa cho Cẩm Quý Phi ăn.
Kiêu Dục hối hận chính mình không ăn hai cái sừng cùng nhau.
Lúc này, đạo sĩ giang hồ lại cho hắn một lời khuyên: "Bệ hạ, con dược thú đó sắp chết rồi, thần còn có một kế, có thể khiến ngài trường sinh bất lão."
Kiêu Dục ra lệnh: "Là kế gì? Nói mau."
Lý đạo sĩ tâu: "Nàng là thú cái, có thể sinh ra dược thú mới, không bằng ngài làm nàng mang thai con của ngài, sau này khi tiểu dược thú lớn lên, ngài có thể tiếp tục ăn sừng của tiểu dược thú."
Kiêu Dục sững sờ, không thể tin được nói: "Ngươi bảo trẫm đi sủng hạnh một con dược thú?"
Lý đạo sĩ lau mồ hôi, thận trọng nói: "Bệ hạ, vì trường sinh bất lão, có gì không thể?"
Kiêu Dục phất tay đuổi Lý đạo sĩ đi: "Để trẫm nghĩ xem, ngươi lui ra đi."
Kiêu Dục cẩn thận cân nhắc ba ngày, cuối cùng hắn quyết định nghe theo lời khuyên của đạo sĩ, bắt ta mang thai con của hắn.
Ta là một con thú bị chặt mất sừng, nằm trong l*иg sắt, hơi thở thoi thóp.
Ta không thể tin được Kiêu Dục lại có thể cầm thú đến vậy, đến cả một con thú cũng không tha.
Hắn sai người ném ta vào bồn tắm rửa sạch sẽ, sau đó đặt ở trên long sàng.
Hắn đứng trước long sàng, từ trên cao nhìn xuống ta, ra lệnh: "Tịch Dao, hóa thành hình người, trẫm biết ngươi còn có linh lực để hóa thành hình người."