Giang Diệu không nhận được ta đáp lại, hoàn toàn nổi giận.
Hắn ấn ta xuống dưới gối, lạnh giọng ra lệnh: "Quỳ xuống——"
Ta bị ép quỳ xuống, Giang Diệu lại nhấc cằm ta lên: "Nói cho trẫm biết, người trong lòng ngươi là ai?"
Ta nào có người trong lòng, đều là do tỷ tỷ nói bậy mà thôi.
Ta thành thật đáp: “Bẩm bệ hạ, thần thϊếp không có người trong lòng nào khác."
Giang Diệu đối với lời ta nói nửa tin nửa ngờ: “Ngươi tốt nhất đừng lừa trẫm, nếu không trẫm sẽ gϊếŧ người trong lòng ngươi."
Thái độ ta thành khẩn: “Thần thϊếp không dám lừa gạt bệ hạ."
Phía sau truyền đến tiếng của Ngu Tích Chi: “Bệ hạ, thần thϊếp biết người trong lòng Tê Nguyệt là ai, là ở Xuân Hoa phố......"
Ánh mắt ta lạnh đi, trong lúc đoán trước Ngu Tích Chi muốn nói gì, lập tức ngắt lời nàng: “Tỷ tỷ đừng nói nhảm."
Ta biết tỷ tỷ muốn nói người kia, là người thợ làm diều ở Xuân Hoa phố, tên là Thẩm Thanh Tễ.
Thẩm gia đời đời làm diều mà sống, đến đời Thẩm Thanh Tễ, hắn đã kế thừa nghề thủ công này.
Thẩm Thanh Tễ tuổi còn trẻ, nhưng tay nghề làm diều đã vượt qua cả cha hắn.
Từ nhỏ ta thích thả diều, thường lấy tiền tiêu vặt đi tìm Thẩm Thanh Tễ đặt làm diều.
Ta là khách nhân đầu tiên tìm hắn đặt làm diều khi còn nhỏ.
Phòng của ta bày đầy diều do hắn làm, đủ loại kiểu dáng, đủ màu sắc.
Ngu Tích Chi từng đùa cợt: “Muội muội, muội yêu diều như vậy, hay là dứt khoát gả cho Thẩm Thanh Tễ luôn đi."
Ta ngưỡng mộ tài nghệ của Thẩm Thanh Tễ, cũng là bạn bè với hắn, chứ không phải người trong lòng như nàng nói.
Nếu bởi vì ta mà hắn gặp phải họa sát thân, tội lỗi của ta liền sẽ rất lớn.
Ta không cho Ngu Tích Chi có cơ hội nói chuyện, lập tức cúi đầu nói với Giang Diệu: “Bệ hạ, người trong lòng thần thϊếp là ngài, mấy ngày trước không thị tẩm, là do tỷ tỷ nói muốn đợi nàng sinh ra long tự trước, thần thϊếp là muội muội, đương nhiên phải nhường tỷ tỷ."
"Người trong lòng nàng, là trẫm?" Ánh mắt Giang Diệu sâu thẳm nhìn ta.
Ta khẩu thị tâm phi gật đầu: “Vâng, bệ hạ là cửu ngũ chí tôn, trẻ tuổi lại tuấn tú, thần thϊếp không có lý do gì không thích bệ hạ."
Lời ta nói làm vui lòng Giang Diệu, hắn sung sướиɠ cười ra tiếng.
Sau đó chuyển sang chuyện khác: “Tích Chi, ngươi thật khiến trẫm thất vọng."
"Bệ hạ......" Ngu Tích Chi còn muốn giải thích.