Chương 1: Chạy vội Thuý Lâm Gian

Ta tên Tịch Dao, là một con dược thú.

Giờ phút này đang bị xiềng xích khóa chặt tứ chi, giam cầm trong tẩm cung đế vương.

Kiêu Dục cầm một chiếc rìu, tiến về phía ta.

"Tịch Dao, bọn họ nói, ăn sừng của ngươi là có thể trường sinh bất lão, ngươi có hai chiếc sừng, cho trẫm một chiếc, được không?"

Ta giãy giụa nói: "Kiêu Dục, ta đã cứu tánh mạng ngươi, sao ngươi có thể lấy oán trả ơn?"

"Đúng vậy, ngươi đã cứu trẫm, trẫm đã báo đáp ngươi rồi, không phải sao?

"Trẫm mang ngươi về cung, cho ngươi ăn ngon mặc đẹp, thậm chí cả khi ngủ cũng ôm ngươi, đủ để chứng minh trẫm đối với ngươi tốt như thế nào."

Kiêu Dục vuốt ve sừng của ta, đo lường bắt đầu chặt từ đâu là tốt nhất.

"Ngươi cũng nên báo đáp trẫm, đưa sừng của ngươi cho trẫm ăn, trẫm chỉ muốn trường sinh bất lão thôi, trẫm sai sao?"

Hắn tìm được vị trí tốt, ra lệnh cho thị vệ đè ta xuống đất.

Ta kinh hoàng nói: "Đừng, Kiêu Dục, sừng của ta không thể chặt, dù chỉ chặt một cái ta cũng không sống được đâu.”

"Cầu xin ngươi, huhu... thả ta về núi được không? Ta sẽ cho ngươi hết dược liệu trên sừng."

Nước mắt của ta vẫn không lung lay được Kiêu Dục.

Hắn nắm bắt trọng tâm từ lời nói của ta: "Nếu chặt một cái cũng là chết, chặt hai cái cũng là chết, không bằng... Trẫm sẽ chặt hai cái sừng của ngươi cùng lúc.

"Một cái khác, cho Cẩm Nhi ăn, để nàng ấy cùng trẫm trường sinh bất lão."

Cẩm Nhi trong miệng Kiêu Dục là Cẩm Quý Phi của hắn.

Hắn vừa dứt lời, ra lệnh cho thị vệ giữ chặt ta, giơ rìu chém vào một chiếc sừng của ta.

Sừng của ta có một sợi gân, ngay cả rìu cũng khó chặt đứt.

Thấy một nhát rìu không đứt, Kiêu Dục lại vung rìu chém nhát thứ hai.

Sợi gân vẫn không đứt.

Tiếp theo là nhát thứ ba, nhát thứ tư.

Ta đau đớn kêu "á á", ta giãy giụa lại bị bọn thị vệ gắt gao giữ chặt.

Ta khóc lớn, hối hận không thôi: "Kiêu Dục, tại sao... Con người các ngươi lại tàn nhẫn như vậy? Nếu biết vậy, ta đã không nên cứu ngươi."

Kiêu Dục hừ lạnh: “Tàn nhẫn sao? Thế giới loài thú của các ngươi chẳng phải cũng là cá lớn nuốt cá bé sao?"

Hay cho câu cá lớn nuốt cá bé.

Nhưng ta là dược thú, ngay từ khi sinh ra, ta đã có sứ mệnh của mình.

Ta ăn hạt giống thảo dược mà sống, hạt giống trong cơ thể ta nảy mầm, từ sừng mọc ra dược liệu quý giá.

Ta đi khắp núi rừng, bất kể gặp thú bị thương hay người bị thương, ta đều sẽ đưa dược thảo cứu mạng cho người bị thương.