Chương 3: Trên đường bị tập kích

Tâm tình của nàng rất phức tạp, theo những gì sư phụ đã từng nói, nếu tu luyện đạo thuật đến cực hạn, là có thể thoát khỏi sự trói buộc của thời gian và không gian.

Nhưng điều kiện tiên quyết là nàng nhất định phải thu thập được đủ âm khí từ vô số ma quỷ, sau liền chuyển đổi âm khí vào người bản thân.

Với kỹ năng ít ỏi cùng đạo thuật như gà của mình, muốn trở về, sợ là con đường sắp tới rất dài và chông gai!

Hơn nữa đạo thuật của nàng dường như có chút thay đổi, trở nên không thể điều khiển được, bây giờ mà đi đương đầu với ma quỷ không phải là tìm chết sao?

Ninh Tử Sơ không muốn đi, nhưng mạng sống của hắn lại nằm trong tay của người khác, không thể không đi a!

“Sáng sớm ngày mai lên đường!”

“Nhưng thương thế của ta......” Ninh Tử Sơ còn vọng tưởng giãy dụa một chút.

Lâu Âm Ti lườm nàng.

“Nếu là muốn chết......”

“Được! Ngày mai lên đường thôi!” Ninh Tử Sơ chính nghĩa nói, nhưng trong lòng đang đau như cắt.

Nàng tin chắc nếu là mình nói tiếp, nam nhân trước mắt sẽ trực tiếp đánh chết mình thành một đống thịt bầy nhầy!

Chỉ có thể được tới đâu hay tới đó !

Bỗng nhiên nàng nghĩ đến một chuyện, “Thân thể của ngươi có thể rời đi à?”

“Coi chừng ngươi!” Lâu Âm Ti ánh mắt mịt mờ, đứng dậy lãnh đạm nói.

Cố Nguyệt Nhất: “Vâng!”

Chờ đến khi Lâu Âm Ti đi khỏi, Cố Nguyệt Nhất mới khóa chặt cửa phòng.

Thần kinh căng thẳng cuối cùng cuối cùng cũng buông lỏng một chút, sau lưng chẳng biết từ lúc nào đã ướt thành một mảng mồ hôi.

Có lẽ là vì chưa đến hai canh giờ, nàng đã dạo qua quỷ môn quan hai lần, giờ phút này thần kinh được thả lỏng, nàng liền nằm vật xuống ngủ mê man......

Đến khi nàng tỉnh lại, là do xóc nảy nên tỉnh lại.

Cảnh sắc chung quanh rung lắc không ngừng, nàng chỉ cảm thấy dạ dày mình sôi lên, dưới cằm dường như tiếp xúc với thứ gì đó lông lá.

“Mẹ kiếp!” Nàng tưởng rằng mình vẫn còn mơ ngủ, nhưng không ngờ bản thân đang bị trói chặt trên một con ngựa bờm đen!

“Tỉnh rồi à?” Giọng nói quen thuộc từ bên cạnh truyền đến, giọng điệu mang theo giễu cợt không chút che giấu.

Ninh Tử Sơ khó khăn quay đầu lại nhìn, lại nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú mang theo ý cười.

Nàng sửng sốt vài giây, cuối cùng mới nhớ ra giọng nói quen thuộc!

“Cố Nguyệt Nhất! Tại sao lại trói ta!” Ninh Tử Sơ tức giận hét lên.

Cố Nguyệt Nhất nhún vai: “Gọi mãi mà ngươi không dậy, nên ta đành trói ngươi lại, hay ngươi muốn đi bộ?”

Ninh Tử Sơ suýt nữa muốn tự huỷ.

Nàng không tin mình ngủ say như chết như vậy!

“Vô lý…”

Ninh Tử Sơ còn đang muốn nói gì đó, đúng lúc từ phía sau truyền đến một cỗ khí tức lạnh lẽo, Cố Nguyệt Nhất ánh mắt trầm xuống.

“Bảo hộ vương gia!”

Móng ngựa đột nhiên dừng bước, Ninh Tử Sơ bị trói chặt đến mức không thể động đậy, nên không biết tình huống gì đang xảy ra, chỉ nghe được một trận giao tranh kịch liệt, mùi máu tanh nồng nặc trong không khí.

“Trước tiên cởi trói cho ta đã chứ!!”

Ninh Tử Sơ biết, thanh âm kia chắc chắn là thích khách!

Nhưng không biết vì sao không có ai để ý đến nàng, tiếng giao đấu kịch liệt nổi lên, Ninh Tử Sơ lén nhổ nước bọt vài cái, chỉ có thể tự nghĩ biện pháp.

Nhưng ngay khi tay nàng chỉ vừa chật vật bắt quyết, dây thừng trên người đã được cắt đứt, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Nàng hơi nghiêng đầu thì phát hiện xung quanh mình có thêm mấy người đàn ông đeo mặt nạ vạm vỡ.

Thôi xong!

Thật là lừa đảo mà! Nàng mới tới nơi quỷ quái này được một ngày, vậy mà vẫn không gặp được một người tốt nào!

“Cửu vương rời khỏi bãi tha ma lại chỉ mang theo một tên cận vệ, đây không phải là muốn tìm đường chết sao!”

Ninh Tử Sơ vừa nghe có người sau lưng nói như vậy, đúng lúc cả người bị một chưởng đánh văng, nặng nề ngã xuống đất, cơ hồ muốn nôn tất cả nội tạng ra ngoài.

Ta vô tội mà!!! TvT

“Các hạ! Huynh đài! Kẻ địch của địch chính là bạn mà!” Nhìn thấy một người nam nhân đang đi về phía mình, Ninh Tử Sơ che ngực vô sỉ hét lớn.

Người bịt mặt khẽ nhíu mày nhìn Ninh Tử Sơ, đang muốn nói gì đó thì giọng ra lệnh từ phía sau truyền đến khiến Ninh Tử Sơ như muốn hoảng hốt.

“Nếu ngươi dám mềm lòng, bản vương sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!”

Ánh mắt của người bịt mặt nháy mắt tràn ngập sát ý.

Ninh Tử Sơ co người nằm trên mặt đất, trong lòng dậy sóng, đối mặt với một đôi đen như mực, ẩn chứa nhiều hơn là sự cười cợt.

Ninh Tử Sơ suýt chút nữa tức đến mức hộc máu, nam nhân này là người cứu mình à? Rõ ràng là trả thù a!

Nàng tức giận lại khó chịu, nhưng cũng không thể làm gì được!

Mắt thấy thanh đao sáng loáng sắp bổ xuống đầu mình, Ninh Tử Sơ toàn thân sợ hãi, đến mức không thể né tránh!

Đột nhiên, có một chuyện đột ngột xảy ra!

“Bụp” một tiếng, 3 người bịt mặt đứng trước mặt Ninh Tử Sơ toàn bộ nổ tung, máu thịt bắn tung tóe khắp người cô.

Ninh Tử Sơ còn chưa kịp phản ứng thì thân thể đã bị một thế lực nào đó nhấc lên không trung, ném về phía chiếc xe ngựa bạch ngọc gần đó.

Đầu Ninh Tử Sơ va chạm vào chiếc ghế dài làm bằng bạch ngọc, đau gần chết.

Nàng giữ cái đầu chảy đầy máu của mình, đau đớn đứng dậy, lảo đảo một hồi rồi ngã về phía sau, nửa người treo lơ lửng trên không trung!

Ninh Tử Sơ bị ngã đến choáng váng, còn chưa thích ứng được với cảm giác choáng váng kia, con ngựa đang kéo xe như bị thứ gì đó doạ sợ, bỗng dưng chạy như điên!

“A --” Ninh Tử Sơ cực kỳ hoảng sợ, mới chỉ có một nửa người là ở trên xe ngựa, lại bị chấn động mà cả người bị văng ra ngoài.

Chết tiệt a!

Không lẽ nàng phạm phải tam tai thái tuế mà không biết à?

Ngay lúc nàng tưởng rằng mình sẽ bị ngã chết, một cánh tay mạnh mẽ kéo nàng vào trong ngực, trên thân nam nhân vẫn sạch sẽ không nhiễm bụi trần!

“Vô dụng!”

Giọng mỉa mai từ trên đầu truyền đến, Ninh Tử Sơ rất buồn bực nhưng nếu mình mà buông lỏng tay là sẽ té chết. Nam nhân này mặc dù tính tình hung ác nham hiểm, nhưng mà thân thủ rất tốt!

Thế là với bản tính có thù tất báo của mình, hai chân nàng quấn chặt người hắn, có đánh chết cũng không buông.

Lâu Âm Ti ánh mắt trầm xuống, càng lúc càng thêm u ám, giống như một cái đầm nước sâu không thấy đáy.

Sau một khắc, cùng với tiếng ngựa hí, cỗ xe ngựa đột nhiên dừng lại.

Mà những người bịt mặt kia sớm đã bị dọa sợ mất hồn, muốn quay người chạy trốn thì nghe thấy một tiếng nói như đòi mạng từ Tu La địa ngục.

“Thấy được bản vương còn muốn sống sót?”

Vừa dứt lời, mấy người chưa hiểu chuyện gì xảy ra liền bị một cơn đao gió chém làm đôi, máu thịt bắn tung toé tại chỗ.

Sương máu mờ mịt xung quanh, mùi tanh gay mũi nồng nặc khiến ta khó thở.

Nhìn bộ dạng thê thảm của những tên thích khách, Ninh Tử Sơ trong lòng không ngừng run lên, tứ chi quấn lấy hắn cũng run lên.

“Vương gia, thuộc hạ lập tức cho người đi thăm dò!” Cố Nguyệt Nhất đi tới trước mặt Lâu Âm Ti, hơi sững sờ nhưng vẫn cung kính nói.

Việc Cửu vương rời khỏi vương phủ chỉ có vài người được biết, nhưng vừa ra khỏi phủ đã gặp thích khách, nếu nói là trùng hợp thì cũng quá trùng hợp đi! Đáng tiếc vừa rồi quá tàn khốc, không một ai còn sống.

“Ừ” Lâu Âm Ti đang suy nghĩ chuyện gì đó, không biết có nghe rõ lời của hắn không, tùy ý giơ tay lên.

Cố Nguyệt Nhất còn muốn nói thêm, nhưng nhìn thấy một nữ nhân trong ngực Lâu Âm Ti, lời muốn nói ra liền nuốt lại vào bụng.

“Còn không xuống?”