Với sự xuất hiện của tôi, mọi người trong sảnh đều hướng sự chú ý về phía tôi.
Tim tôi đập nhanh.
"Thành thật mà nói, tôi không thích đám đông lắm…"
Tôi không biết là sẽ có nhiều người đến vậy. Tôi nuốt nước bọt, nhẹ nhàng di chuyển đi tìm thẻ có dán tên tôi.
Chỗ ngồi của tôi được đặt ở góc sảnh. Nơi đó thể hiện đúng tình trạng của tôi.
“Đứa bé đó là ai vậy?”
“À, anh biết về tên khốn đó không. Cái tên vô lại đấy đã bị đuổi ra khỏi dinh thự rồi.”
“Ồ… vậy là hắn ta đã sinh được một đứa con. Cũng là mong muốn có con của chúng ta.”
“Đã bảy năm rồi sao? Gia tộc Etam khó có con, dù là họ chính hay họ nhánh. Nếu vậy thì tên vô lại đó đã dùng phần dưới mình chơi đùa ở bên ngoài đến mức nào chứ? Không ngờ hắn ta lại có thể có con mặc dù xác suất thấp…”
Tiếng thì thầm phá vỡ sự im lặng, vô tình lọt vào tai tôi.
‘…Mấy người đó đang nghĩ cái gì vậy?’
Anh ta không chỉ đơn thuần là một tên khốn. Anh ta có đủ tai tiếng để bị gọi là "tên vô lại".
“Dù gì với một tên đàn ông từng nồng nặc mùi rượu thì hắn đã làm khá tốt để có thể sinh được một đứa…”
“Thế chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô nhận nuôi và nuôi nấng con bé?”
“Nhận nuôi?”
“Đúng vậy, thà đứa bé đó được nhận nuôi còn hơn là lớn lên không có cha mẹ như vậy. Hậu duệ đã khan hiếm lắm rồi.”
Hơ…?
Ôi trời ơi, có lựa chọn khác cho tôi ư, người đến từ họ nhánh, liệu có được gia tộc này nhận nuôi không?
"Dĩ nhiên là không rồi. Thứ nhất, tôi không thật sự có quan hệ huyết thống với gia tộc này, phải không?’
Nếu sự thật ấy được tiết lộ vào hôm nay, liệu suy nghĩ đó có biến mất không?
Khi tôi đang nghĩ, cánh cửa mở toang. Tiếng rì rầm bị cắt đứt.
Mọi người nín thở từ từ đứng dậy.
Tôi cũng vội vàng đứng dậy ngay cạnh chiếc ghế.
“Gia chủ đời thứ 12 của gia tộc Etam, Công tước Mirel Etam, đang tiến vào!”
Cùng với giọng nói lớn của người gác cửa vang lên, một ông già với vẻ ngoài vĩ đại sải bước trên tấm thảm.
Có những đường gân nổi lên từ đỉnh nắm tay của ông ta, được trang trí bằng những chiếc nhẫn vàng và bạc. Trên má còn có một vết sẹo dài.
Và các thành viên của họ chính, những người có mái tóc đen và đôi mắt đỏ, liên tiếp đi theo sau ông ta.
Trong số đó có Erno Etam, người đang cười rạng rỡ.
Anh ta, người vẫn bước đi một cách uể oải với vẻ kiêu ngạo, dừng bước để vẫy tay với tôi, như thể anh ta đã tìm thấy tôi.
‘…Hành động vậy là sao?’
Nếu tôi không vẫy tay lại với anh ta, có lẽ anh ta vẫn sẽ kiên trì vẫy tay cho đến khi kết thúc.
“Ủa cái gì vậy? Hành động của ngài ta là sao…"
“Ngài ấy mà cũng biết vẫy tay à…”
“Nhưng sao tự nhiên ngài ta lại vẫy tay…?”
"Còn lý do nào à? Sao tự nhiên thay đổi rồi? Chẳng lẽ là dấu hiệu lương thiện.”
Khi anh ta tiếp tục vẫy tay một cách kiên trì, đôi mắt chỉ tập trung vào một mình tôi. Tôi cũng nhanh chóng vẫy bàn tay nhỏ bé của mình.
Mặc dù là người đến cuối, nhưng anh vẫn kiêu hãnh và ung dung ngồi cạnh Công tước Mirel Etam.
“Chúng ta sẽ bắt đầu cuộc họp đầu năm mới. Ta hy vọng mọi người đã nghĩ ra kế hoạch mà mình có trong đầu.”
Kế hoạch?
‘Tất cả chuyện này là sao?’
Trong lúc tôi đang ngơ ngác đảo mắt, một câu nói trong cuốn tiểu thuyết đột nhiên hiện ra trong đầu tôi.
“Sao ngươi lại mang theo thứ vô bổ này làm kế hoạch? Ngươi đã phát điên vào năm ngoái, bỏ rơi gia đình rồi nghiện rượu. Bộ não của ngươi bị ngâm trong đó chắc. Ta sẽ để ngươi sống trong bình rượu cho đến hết đời.”
Hừm, không, tôi đang sửa nó.
Đầu năm bắt đầu với chuyện lớn như này.
Hầu như chả ai nghĩ ra một kế hoạch mà Công tước Mirel Etam thích, và nếu ông ta không thích kế hoạch đó, tất cả những việc họ đã làm trong năm qua sẽ bị phơi bày.>
Tôi há hốc miệng.
"Mylaaaa… Chị đã không nói với tôi mấy điều này rồi!!!’
Khi tôi đang há miệng vì kinh ngạc thì người đầu tiên được gọi tên lại căng thẳng đứng trước gia chủ với vẻ mặt u ám.
Công tước gật đầu với vẻ mặt kiêu ngạo.
Người đàn ông đứng trước mặt công tước cẩn thận đặt một chồng giấy dày xuống, mở miệng nói.
“Năm nay, tôi sẽ bắt đầu một đợt nghiên cứu mới… Gần đây, một loại cây mới đã được phát hiện ở Lục địa phía Đông, người ta nói rằng loại cây này tỏa ra một mùi hương độc đáo giúp làm dịu tâm trí và cơ thể. Dựa vào cái này…”
“Ngươi chưa đọc dữ liệu nghiên cứu trước đó sao?" Công tước, người đang chăm chú lắng nghe trong khi đọc qua các tờ giấy, cắt lời rồi ném mạnh tờ giấy.
“Xin thứ lỗi…?”
Ông hít một hơi ngắn và mở miệng. “Vậy là đầu ngươi đã biến thành vườn cây à? Chẳng lẽ ngươi chỉ nghiên cứu dược liệu, trên đầu cũng nở hoa sao? Đây là một loại cây đã được nghiên cứu rồi đấy, đồ ngu ngốc. Mắt ngươi có để ở lòng bàn chân không đấy? Phải rồi, có thể là do ngươi đã đến một quán bar cao cấp bằng cách sử dụng quỹ nghiên cứu rồi hét lên rằng ngươi là người của gia tộc Etam trong khi say rượu. Ngươi đã quấy rối phụ nữ ở đó, nhặt các loại thảo mộc độc hại trong khi làm hoen ố thanh danh của ta. Sao hả? Ngươi để quên não ở thế giới bên kia sau khi chết rồi hồi sinh à? Ngươi muốn ta mang nó trở lại nơi nào ở thế giới bên kia?”
“K-Không ạ.”
“Không? Tốt thôi, ngươi nói xem. Để ta nghe tại sao lại không.”
“K-Không, không phải vậy… Những gì Công tước nói là chính xác! Công tước, tôi xin lỗi... tôi sẽ sửa lại.”
Đập vào mắt chúng tôi là một cảnh ăn chơi trác táng. Anh ta gần như sắp khóc trong hoảng loạn.
‘…Không, nhưng đấy là chuyện đáng bị ăn chửi nhỉ?’
Ý tôi là anh ta say rượu, thậm chí còn quấy rối người khác trong mớ hỗn độn như vậy.
Sau đấy, bất cứ ai đứng trước công tước, họ liên tục bị đẩy ra.
Một tràng không ngớt những lời chỉ trích và đầy rẫy quá khứ đáng xấu hổ vang lên trong sảnh tiệc rộng lớn.
"Những người này đã làm gì trong năm qua?’
Khuôn mặt của những người chưa đứng trước bục ngày càng nhợt nhạt hơn khi thời gian trôi qua.
Người tiếp theo là một cậu bé. Cậu ta trông khoảng mười ba hoặc mười bốn tuổi.
Cậu ta dường như là một trong những đứa trẻ ở phía bên kia của căn phòng, nhưng cậu ta đã hóa đá đến mức sắp khóc.
“T-Thưa Công tước… M-mục tiêu và kế hoạch của cháu trong năm nay là…nằm trong top 10 của học viện…”
“Năm ngoái, ngươi xếp thứ 87 trong học kỳ một và thứ 128 trong học kỳ hai. Vậy mà ngươi còn ảo tưởng sẽ lọt vào top 10? Ngươi có phân biệt thực ảo không ? Hay ngươi chỉ buột miệng nói ra để không bị như mấy tên trước ?”
“K-Không… N-Nếu cháu học hành chăm chỉ… Cháu nghĩ là có thể.”
“Ngươi còn nghĩ là nó có thể? Vậy ngươi nghĩ cơ hội thành công của mình là bao nhiêu?”
“Khoảng…”
“Ta đã nghe về chuyện của ngươi. Đánh giá của giáo viên gần đây chạm đáy. Ta nghe nói ngươi còn giao du với mấy đứa trẻ hư, bỏ bê việc học và bắt nạt bạn cùng lớp mình…”
Mặt đứa trẻ trở nên tái nhợt trước những lời nói của công tước.
“Liam, một số viên gạch còn thể tái chế nhưng một số thì không. Ta rất thích đàn áp người khác bằng sức mạnh của mình, nhưng việc đó chỉ có thể xảy ra khi ta đạt được sức mạnh. Ngươi sẽ ra sao nếu không có được nó? Ngươi nghĩ mình sẽ an toàn sau khi khiến ta nghe về việc ngươi bắt nạt bạn cùng lớp rồi còn gây náo loạn vì đòi tự tử à? Hình như chỗ gạch không tái chế được chỉ dành riêng cho ngươi thôi nhỉ? Nhưng gạch thì không cháy, vậy ngươi có biết ta sẽ làm gì để xử lý chúng không?"
Công tước Mirel tiếp tục không ngớt. Tôi há miệng rồi đảo mắt.
Nếu ông ấy được sinh ra ở Hàn Quốc, chắc chắn sẽ là một rapper nổi tiếng.
“C-Cháu xin lỗi…”
“Ghi nhớ lời nói của ta. Nếu một tin đồn liên quan đến chuyện chết tiệt này lọt vào tai ta nữa…”
Giọng nói của ông ấy, vốn đang thốt ra những lời nói một cách bình tĩnh, đột nhiên trở nên u ám.
Ánh mắt của Công tước từ từ di chuyển về phía người đàn ông và phụ nữ trung niên đang ngồi ở một bên.
Nhìn sắc mặt tái nhợt, rõ ràng là cha mẹ của cậu bé ấy.
“Ngươi sẽ biến mình thành tên vô laij.”
Câu nói ấy đã thốt ra.
Nỗi sỉ nhục với lời nguyền lớn nhất trong ngôi biệt thự này chính là những dòng chữ đó.
“Ngươi biết sẽ biến mình thành tên vô lại chứ.”
Nói cách khác thì chính là cha tôi… Nó ám chỉ họ giống ông ấy. Chính là một dấu hiệu cho biết sẽ bị đuổi khỏi gia tộc.
Còn gì đau đớn hơn bị đuổi khỏi gia tộc Etam.
“H-Hộc, vâng…V-Vâng ạ.”
Tôi chỉ tiếc cậu ta không thể khóc khi trong người như đang muốn trào ra. Tuy nhiên thì bạo lực học đường đúng là không thể chấp nhận được.
Sau đó ngài ấy vẫn tiếp tục cằn nhằn với những ai báo cáo.
Khi đang xem, tôi tự hỏi. "Hừm? Mình cũng phải làm chuyện này sao?"
Khi từng người tiếp tục đi xuống hàng, mồ hôi bắt đầu nhỏ xuống lưng tôi.
…Hơ?
Hả…?
Hảaa…?
Tôi cảm thấy như có gì đó đáng ngại dâng trào trong mình.
“Tiếp theo, Callan Etam và Shillian Etam.”
Nghe tiếng gọi, hai cậu bé với vẻ ngoài bảnh bao bước ra.
“Cháu không có nhiều thứ muốn làm trong năm nay lắm. Cháu dự định sẽ nghỉ ngơi, thưa ngài Công tước.”
“Cháu cũng không có kế hoạch nào cho năm nay cả. Cháu đã đạt được thứ mình muốn nên cũng sẽ nghỉ ngơi.”
Một đứa với mái tóc sẫm màu, trông giống hệt Erno Etam và một đứa với mái tóc đỏ nổi bật, nói lên nguyện vọng của mình.
‘Vậy mấy đứa trẻ này là con trai của Erno Etam.’
Trong tiểu thuyết ‘Nhận nuôi’, họ là anh em của nữ chính.
Tuy nhìn như vậy nhưng cả hai đều mang vết thương lòng nên đành bất lực gắn bó với nữ chính nắng ấm ấy.
“Ừ, cháu cũng cần phải nghỉ ngơi.”
Những đứa trẻ đó báo cáo như vậy, nhưng Công tước không nói gì, mặc dù chúng tự hào tuyên bố sẽ nghỉ.
“Xét cho cùng, thế giới chỉ xoay quanh tiền bạc, các mối quan hệ, may mắn và tài năng…”
Còn tôi thì không có gì, phải không?
“Tiếp tục đi."
“Hiểu rồi ạ. Tiếp theo, Ayrin, xin hãy tiến lên.”
“…”
…Tôi toang rồi.
Đến lượt tôi, điều mà tôi không ngờ tới, đã đến.
“Ayrin?”
“V-Vâng ạ…”
Tôi đứng dậy khỏi chỗ ngồi, lưỡng lự rồi đứng trước mặt công tước.
Hiện diện của ông ta thật đáng sợ.
Cảm giác như toàn bộ cơ thể ông được làm bằng cơ bắp. Ông không thể gọi là ông già được, cứ như trò đùa vậy.
Ánh mắt thờ ơ của Công tước chạm tới tôi.
“Nói.”
‘Kế hoạch là gì? …Kế hoạch là gì? …Kế hoạch là gì?’
Đầu tôi trống rỗng.
“K-kế hoạch của cháu…”
Tôi chỉ có một kế hoạch ngay bây giờ mặc dù?
“Đ-Đó là… rời khỏi ngôi nhà này một cách an toàn…”
Có phải vì đầu óc tôi trống rỗng không?
Những từ đó cứ thế thốt ra mà tôi không nghĩ tới.