Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Dược Nhân Độc

Chương 8

« Chương TrướcChương Tiếp »
”Một người, một ngựa, làm sao mà giống, người không thể cưỡi đâu!” Mê Sa chắc nịch nói.

“Ai nói?” Bạch Đàm được một tất lấn một thước, như sờ bờm ngựa vuốt ve mái tóc dài của Vu Diêm Phù, “Hắn bước đi đều là tứ chi chạm đất, cũng giống như ngựa, ai nói không thể cưỡi được?”

Nói xong, hắn đá một cái đẩy Vu Diêm Phù nằm sấp xuống, rồi đặt mông ngồi trên lưng y, giả bộ “Giá” một tiếng, vỗ vỗ mặt y: “Nhanh lên, A Si, kêu một tiếng ngựa cho chủ nhân nghe!”

Mê Sa không nhịn được, bậc cười một tiếng.

Vu Diêm Phù khóe miệng cứng ngắc, mặt xám như tro học kêu một tiếng, con ngươi màu lam trở nên nham hiểm hung tàn. Ta chống mắt lên xem, ngươi – con sói con này có thể điên cuồng cho đến khi nào, chờ xem…

Sau này, hai thầy trò chúng ta là ai kỵ ai.

Xe lảo đảo lắc lư, rồi dừng lại trước một thác nước.

Nơi này phong cảnh rất đẹp, bốn phía núi rừng vây quanh, thông mọc xanh ngắt, phía tây là đầm Ngọc Nữ, phía đông đàm Hắc Long, mặt phía Bắc sừng sững cửa đá Dao Trì như “Thiết môn quan”, người ngoài muốn bước vào nơi này, khó càng thêm khó, các đời giáo chủ Phù Đồ giáo đều cư ngụ bên trong hang động “Lễ Tuyền” tại đầu nguồn thác ở Ngọc Nữ đàm, là nơi cực kì ẩn mật.

Nếu không phải vì sự an toàn, Bạch Đàm cũng không nghĩ tới ở nơi này.

Đạp lên một khối băng trôi, hắn nhẹ nhàng khởi động nội lực, mang theo Mê Sa cùng dược nhân lướt về phía cửa động. Lúc này sắc trời đã tối, mặt nước xuất hiện một tầng sương lạnh, có thể nhìn thấy trong đầm đàn cá taimen[1] từng con từng con vảy bạc, ở dưới tảng băng trôi bơi tới bơi lui, đồng tử lập loè nhấp nháy, giống như đám mây trắng bạc bao bọc một chấm nhỏ.

Mê Sa tò mò ngồi xổm xuống xem, lại bị Bạch Đàm níu tay lại “Đừng đến quá gần, loài cá Taimen này hung mãn cực kì, là loài ăn thịt người, được nuôi ở đây, cũng để phòng ngừa khách không mời mà tới.”

“Thì ra là như vậy.” Mê Sa lộ ra vẻ mặt sợ hãi, thấy một con cá taimen bơi lại gần, ánh mắt phát sáng nhìn chằm chằm theo dõi mình, nhất thời lùi ra sau một bước, lại không để ý, đυ.ng phải lưng Vu Diêm Phù phía sau, đem y bất ngờ đυ.ng chìm trong nước.

“Ùm” một tiếng, bọt nước tung tóe, cá taimen đang chậm rãi bơi đã nghe tiếng mà đến, như một bầy sói đói tranh nhau chen lấn xúm lại, chỉ một thoáng, mặt nước không gió mà dậy sóng, làm người kinh sợ!

Bạch Đàm kinh hãi biến sắc, chỉ sợ nếu hắn không cứu, dược nhân sẽ bị một đám cá rỉa ăn sạch, liền nhảy xuống nơi dược nhân ngã xuống, phát động chân khí gϊếŧ chết bầy cá, trong khoảnh khắc dưới nước máu loang đυ.c ngầu, lại không nhìn thấy thân ảnh dược nhân? Nhất thời luống cuống, kỹ năng bơi của hắn cực kỳ không tốt, mặc dù học lén không ít loại võ công, nhưng công phu dưới nước thế nhưng không có học, ngay lập tức uống mấy ngụm nước, nên không để ý bị một con cá taimen thừa lúc sơ hở, cắn vào mũi chân, nháy mắt đau đớn khó nhịn, không biết có bị mất khối thịt nào hay không.

Lúc này lại nghe Mê Sa ở phía trên hô to: “Đàm ca, y ở đây!”

Bạch Đàm nhảy lên một tảng băng trôi, trái phải nhìn lại, thì trông thấy dược nhân kia không biết từ lúc nào đã bơi tới một tảng băng trôi cách đó mấy trượng, kéo thân thể trèo lên trên, trên đùi còn có một con cá taimen to bằng trẻ sơ sinh cắn lấy y không thả, tình trạng vừa buồn cười lại vừa bi thảm. Hắn tức khắc phi thân bay tới, một chưởng đánh chết con ác ngư cướp dược nhân của hắn, thì phát hiện trên đùi dược nhân có một vết thương to bằng miệng chén, da tróc thịt bong, máu chảy ồ ạt.

Vội vàng che lại, lập tức không để ý việc khác, túm lấy y cùng Mê Sa hai người, chân không chạm đất kéo vào trong thạch điện.



Vu Diêm Phù nằm trên giường băng nhỏ trị thương, tâm tư phức tạp nhìn sói con ôm bắp đùi mình ngấu nghiến liếʍ cắn, nheo mắt lại, mí mắt cuồng loạn. Bạch Đàm cắn y, “Tam độc” cũng cắn y, cái này cũng coi như thôi, ngay cả cá ở trong hồ cũng không buông tha y, thật là tốt, y nuôi ba loại súc sinh, lần này toàn bộ ăn đủ.

“Hức” trước lúc vết thương hoàn toàn tự khép miệng, Bạch Đàm liếʍ sạch giọt máu cuối cùng, thỏa mãn ợ một tiếng, như kẻ uống say lắc lắc đầu, lau miệng trở mình nằm trên giường băng, đem y đá qua một bên.

Hừm, thằng nhóc này.

Vu Diêm Phù nhìn xem bốn phía, phát hiện địa bàn từng thuộc về mình đã thay đổi nghiêng trời lệch đất, toàn bộ bích họa trên tường đá đều bị cào đến thay hình đổi dạng, pho tượng Kim Cang cũng bị đập phá, đặc biệt là Minh Phi ở bên cạnh Kim Cang, cánh tay đều bị phá nát, nhìn không ra hình dáng ban đầu.

Rốt cuộc là hận y tới mức nào? Mà ngay cả mấy thứ này cũng muốn phá hủy.

Trong lòng rét lạnh như băng, ánh mắt rơi xuống trên người Bạch Đàm, thì chú ý thấy một bên giày da hưu mềm mại của hắn bị máu tươi nhuộm đỏ. Đem giày tháo xuống, một vết thương dữ tợn đã lộ ra, tại bàn chân sáng bóng như ngọc đặc biệt chói mắt——nhưng là cũng rất dụ người.

Vu Diêm Phù ánh mắt âm u, ám trầm. Ngày xưa y cao cao tại thượng, vi nhân sư biểu, ham mê kì quái này tự nhiên không nói cho người khác biết, bây giờ y trở thành dược nhân thấp hèn, lại có cơ hội gãi trúng chỗ ngứa, chỉ sợ đây là chỗ tốt duy nhất của y. Nghĩ như thế, y không tự chủ được mà cúi đầu.

Một trận ngứa ngáy khó nhịn từ bàn chân dâng lên, làm Bạch Đàm giật mình tỉnh dậy.

Mông lung mờ mịt rũ mắt xuống nhìn, chỉ thấy dược nhân nâng mắt cá chân của hắn, miệng đưa tới cực gần, không biết là liếʍ hay cắn, thấy nơi đó máu me đầm đìa, nhất thời giật mình, nhanh chóng rút chân lại, một cái chân khác thô bạo đạp y ngã xuống đất.

“Ngươi, ngươi muốn làm gì?” Bạch Đàm gầm lên, nhìn kỹ bàn chân của chính mình, phát hiện mũi chân có một vết thương nhợt nhạt, hình vòng cung, thì sững sờ, lúc này mới nhớ mình khi nãy bị con taimen cắn một cái, Vu Diêm Phù rũ mắt, rất là vô tội nói: “Ta thấy giáo chủ bị thương, cho nên—— “

Bạch Đàm bỗng nhiên hồi thần, dược nhân này không chỉ máu huyết có thần hiệu, mà ngay cả nước bọt cũng có thể coi là cực phẩm kim sang dược, nói không chừng, e rằng mồ hôi, nước mắt, thậm chí…

Hắn rốt cuộc may mắn thế nào mới tìm được bảo bối như này?!

Tức giận lập tức biến mất. Liền đem chân đưa qua, chọc thẳng vào gương mặt lạnh lẽo tái nhợt đó: “Thôi, ngươi tiếp tục liếʍ liếʍ, vết thương của bản tọa còn chưa lành đâu.”

“Vâng.” Vu Diêm Phù theo lời mà cúi đầu.

Khi mũi chân bị ngậm, cả người Bạch Đàm chính là run lên, lục lạc trên lắc chân bằng xương người nhẹ nhàng phát ra tiếng vang. Vu Diêm Phù nắm lấy mắt cá chân thanh tú của hắn, nắm chặt trong lòng bàn tay, hận không thể đeo thêm một cái còng. Bạch Đàm cứ cho là y năm đó làm như vậy là muốn cấm túc hắn, nhưng mục đích chỉ là một trong số đó, không biết nguyên nhân khác. Ngón tay y lơ đãng đυ.ng tới lắc chân bằng xương, không nhịn được vân vê một chút, như đùa giỡn lắc lấy lục lạc.

Mũi chân vừa ngứa vừa tê, Bạch Đàm run rẩy phát ra một tiếng rêи ɾỉ, ánh mắt thuận theo mũi chân rơi trên thân thể nửa quỳ của dược nhân, mới chú ý thấy dây leo quấn quanh l*иg ngực cùng cơ ngực kiện mỹ như nham thạch, vật kia càng khổng lồ kinh người, nhất thời bị dọa sợ hết hồn. Lúc rút chân về, trên lưng đã thấm ra một tầng mồ hôi mỏng. Vu Diêm Phù ngước mắt lên nhìn, thấy lòng bàn tay hắn cuộn thành quả đấm đặt ở bụng dưới, không cần nghĩ cũng biết chuyện gì. Tiểu yêu nghiệt học mấy năm mị thuật, giác quan cũng nhạy cảm hơn người thường, sao mà khống chế khi gặp khıêυ khí©h như vậy?

“Ngươi nhìn loạn cái gì?” Bạch Đàm cáu kỉnh, đạp y qua một bên, hít một hơi thật sâu, ở trên giường xếp bằng hai chân, bắt đầu tĩnh tọa.

Vu Diêm Phù ngực bị đạp đau đớn, cũng không tiếp tục chọc hắn, kéo tấm thân tàn phế ngồi dậy, lưng lại đυ.ng trúng một vật, quay người, thấy có một vật bị tấm thảm Ba Tư che kín, mơ hồ lộ ra một đường viền, trong lòng y cả kinh. Kéo thảm ra, bên trong quả nhiên là một cây đàn Không [2] đầu Phượng thuần trắng, trên thân đàn có những hoa văn đỏ tươi, dây đàn đen láy, đều là do tóc của người chết tạo thành, đúng là đồ cũ của y “Quỷ ca”.

Đàn này thế mà không đốt, tiểu tử này không sợ thấy vật “nhớ” người sao? Nội tâm y trào phúng nghĩ, giơ lên một cánh tay, từng cái từng cái khẽ vuốt qua mười bốn sợi dây đàn, nhưng chỉ có thủ pháp, ngay cả một chút sức lực tạo ra tiếng nhạc cũng không có.

Y quên mất, y hôm nay đã là phế nhân tay chân tàn phế, không phải là “Thiên Ma” Vu Diêm Phù.

Ngón tay khẽ vuốt lên dây đàn, trước mắt mơ hồ hiện ra một bóng người nho nhỏ, một mái tóc đen uốn lượn trên lưng trắng nõn, dáng người quỳ phục trên mặt đất, đem đàn ôm vào lòng, hai chân ôm lấy thân đàn, chậm rãi trượt, tựa như đang cùng tình nhân thân thiết dây dưa.

Bóng dáng người kia như là Bạch Đàm.

Vu Diêm Phù nhíu nhíu lông mày, nội tâm hoảng hốt, ngón tay run lên, đột nhiên gảy vang một sợi dây đàn.

“Ngươi —— biết chơi đàn Không?”Một giọng nói lạnh lùng từ phía sau truyền đến, Vu Diêm Phù thu tay về, nghiêng đầu qua chỗ khác. Bạch Đàm chẳng biết từ khi nào đã lặng yên không chút tiếng động đứng ở phía sau y, thùy hạ mi mắt nhìn xuống.

Trong đôi mắt phượng đen láy sắc bén, nhìn không ra là chán ghét hay kinh ngạc.

Vu Diêm Phù lắc lắc đầu: “A Si không biết, chỉ hiếu kỳ thôi.”

Bạch Đàm một cước đá văng y, vươn người ngồi xổm xuống, cẩn thận kiểm tra…, tựa như nhìn trân bảo, sợ bị y làm hư, cầm lấy lông ngỗng bên cạnh đàn phủi phủi, trên dưới quét một phen mới dừng.

Lúc gϊếŧ người thì không nương tay, đối với đàn lại thật xem như bảo bối. Vu Diêm Phù nhìn chằm chằm sườn mặt lãnh diễm của thiếu niên, mày kiếm hơn nâng.

Bạch Đàm nghiêng mắt nhìn sang, chợt nắm chặt tay y đặt ở trên dây đàn: “Vừa nãy, thấy ngươi đặt tay thủ thế, rất là ra dáng? Nếu ngươi đã hiếu kỳ, không bằng đàn một chút cho bổn tọa nghe?”

Vu Diêm Phù nghiến chặt hàm răng, cong ngón tay lên, mới chạm tới một sợi dây đàn, trên mu bàn tay đã nổi đầy gân xanh, khớp xương cũng nhô lên, miễn cưỡng lắm mới phát ra được một chút âm tiết vụng vặt.

Bạch Đàm không vui “Hừ” một tiếng: “Phế vật chính là phế vật.”

Vu Diêm Phù nghiến chặt hàm răng nhưng thần thái vẫn là khiêm tốn, trầm giọng nói: “Ngón tay A Si không nghe sai khiến, chủ nhân xin người đừng giận.”

Bạch Đàm nghe y dịu ngoan không một chút biểu cảm, nội tâm lại càng buồn bực, đưa tay, ở trên dây đàn đánh lên một khúc dồn dập gấp rút tiếng nhạc, như ưng kêu phượng gáy, ác liệt bá đạo, mà khúc này rơi vào tai Âu Diêm Phù là chói tai cực kì. Kỹ năng đàn vụng về bậc này, thực y nghe không nổi. Nhưng mà, việc này cũng không thể trách Bạch Đàm, năm xưa y đích thực không dạy cho hắn học đàn, xem ra cũng là tự hắn học trộm.

Sớm biết có ngày hôm nay, hồi trước nên cẩn thận dạy dỗ, đỡ cho chính mình chịu tội.

Chậc, khó nghe muốn chết. Nhưng mà, nhóc con này lúc nào cũng kiêu căng, ngạo mạn, thích tranh đoạt háo thắng, nếu biết lúc này chính y đang nghe, không biết sẽ như thế nào. Nghĩ như vậy, Vu Diêm Phù không khỏi “Xì” cười một tiếng.

Nghe thấy một tiếng như có như không cười nhạo, Bạch Đàm run run bàn tay, bị dây đàn cứa vào một ngón tay. Như loài hồ ly bị thương móng vuốt lập tức rụt tay về, để trong miệng mυ"ŧ mυ"ŧ, giận không nhịn được nghiêng mặt một bên, lộ ra ánh mắt hung tàn: “Ngươi dám cười nhạo bổn tọa?”

Không xong, đạp phải đuôi hắn. Vu Diêm Phù nhanh chóng quỳ cúi xuống, lại không nhịn được, cố nén ý cười: “A Si không dám, A Si chỉ muốn ho.” Nói xong, làm bộ ho khan hai tiếng.

Bạch Đàm đứng dậy, nhìn y vô cùng đáng thương, giận cũng không được, hừ lạnh một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi.
« Chương TrướcChương Tiếp »