Y nâng eo Bạch Đàm, dùng kim châm đâm vào huyệt Khí Hải, rồi cắn nát ngón tay trích vài giọt máu. Y muốn dùng phương pháp này dẫn dụ cổ trùng.
Quả nhiên, phía dưới của Bạch Đàm liền nhô lên một điểm lớn bằng hạt gạo, tay y nhanh như cắt, lấy ngân châm ghim lại, hai ngón tay chen vào, bắt cổ trùng ra.
Nhưng Vu Diêm Phù nào biết, cổ trùng này không phải da^ʍ cổ bình thường, chỉ cần bắt là được, mà khi chúng vào cơ thể sẽ sinh ra trứng, như "tằm ăn dâu sinh" cắn nuốt sinh mệnh vật chủ đến kiệt quệ, khiến đối phương tự suy vong.
Hiện tại, khi thấy cổ trùng bị dẫn ra, y tất nhiên an tâm, lại thấy nhóc con còn mơ mơ màng màng, chìm đắm trong dư vị tình triều, liền không do dự chớp lấy thời cơ, quyết đoán cướp lấy nội lực của hắn.
- - Thứ y vất vả mới tìm lại được, y sẽ không để bản thân lại mắc phải sai lầm.
Một thủy tinh nhân nhi, tất nhiên phải thời thời khắc khắc dấu vào lòng ngực, mới an toàn.
Lúc Bạch Đàm tỉnh lại trong l*иg ngực Vu Diêm Phù, Khí Hải đã trống rỗng.
Trong thân thể hắn Nhiêu Cốt bị biến dị, cơ thể đã suy yếu cực độ, hoàn toàn chỉ dựa vào nội lực để chống đỡ đến hiện tại, bây giờ nội lực vừa mất, tựa như lớp vỏ trống rỗng, cả người không chút khí lực, mở mắt cũng thật khó khăn, lông mi chớp động vài cái, mí mắt mới miễn cưỡng nâng lên, như người nói mê lẩm bẩm: "Sư tôn..."
"Vi sư ở đây" Ngón tay thon dài mơn trớn mái tóc mềm mại của thiếu niên, hôn lên vành tai ướt sũng của hắn, khóe môi Vu Diêm Phù khẽ cong lên thoả mãn--, hắn hiện tại đã không có khả năng ly khai khỏi tay y, một đời một kiếp, " Đàm Nhi, nội lực của ngươi, ngăn cản vi sư thanh trừ cổ độc, vi sư là bất đắc dĩ, đành phải lấy nội lực của ngươi, ngươi chớ oán vi sư, vi sư là muốn tốt cho ngươi."
Bạch Đàm ngẩn người, đáy lòng dâng lên một chút khôn cam lòng, nhưng sau đó, lại bị một tia tình ý xua tan, hắn lắc đầu, tựa vào đầu vai Vu Diêm Phù: "Đàm Nhi biết, Đàm Nhi không oán trách sư tôn."
Vu Diêm Phù đã chuẩn bị tốt tâm lý bị tên sói con này "làm trận làm thượng" một phen, nào ngờ hắn dịu ngoan như thế, ngược lại có chút bất an. Y một tay nâng cằm thiếu niên lên, nhẹ giọng dỗ dành: " Đàm Nhi, nếu trong lòng ngươi có oán, thì cứ trút giận lên vi sư, ngươi đánh vi sư cũng được, mắng vi sư cũng không sao, vi sư sẽ không phạt ngươi."
Bạch Đàm vẫn lắc lắc đầu như trước, thùy hạ mí mắt:"Đàm nhi không một câu oán hận."
Vu Diêm Phù càng thấy bất an, bất an này khó có thể mô tả, như nghẹn ở yết hầu, giống như người y ôm không phải Bạch Đàm, mà là một người gỗ giống như Bạch Đàm, không có răng nanh móng vuốt, cũng không có máu thịt xương cốt, chỉ là lớp vỏ bọc. Y ép hỏi: "Thật không oán hận vi sư sao? Ly Vô Chướng ngươi cũng không màng?"
Bạch Đàm vẫn lắc đầu: "Đàm nhi đã thông suốt, nghĩ ở bên cạnh sư tôn, ai cũng mặc kệ."
Vu Diêm Phù không thể tin nheo mắt, niết niết khuôn mặt hắn: "Vậy ngươi còn hận vi sư hay không?"
Bạch Đàm lần này không lắc đầu, chăm chú nhìn y, nước mắt như chuỗi hạt châu đứt tí tách rơi xuống, ấp úng nói: "Đàm nhi...... thực chưa bao giờ hận người, chỉ hận bản thân chưa bao giờ quên được."
Vu Diêm Phù nghe giọng hắn chân thành thổ lộ, cũng không giống giả vờ, mới ôm người sát thêm vài phần, tùy ý hôn hắn một phen: "Miệng sao ngọt như vậy... vi sư thật không biết làm sao để thương ngươi. Nhưng mà, vi sư lần này sẽ không dễ dàng tin ngươi như vậy, để ngươi có cơ hội làm xằng làm bậy, đừng có tưởng lại đánh bàn tính sau lưng vi sư."
Y một tất lại muốn tiến một thước, từng bước từng bước ép sát, lại không thấy thiếu niên có dấu hiệu tức giận, nhưng ngược lại, đầy mặt ủy khuất, lau nước mắt da diết hỏi: " Vậy... sư tôn làm sao có thể bằng lòng tin Đàm Nhi?"
"Làm thế nào? Ngươi gϊếŧ vi sư một lần, tất nhiên là phải đền mạng."
Nghe được câu này, Bạch Đàm lo sợ không yên mở to mắt.
Vu Diêm Phù gập ngón tay thay hắn lau nước mắt, gõ vào ngạch tâm của hắn một chút, đáy mắt trầm như biển: " Chờ ngươi ở cạnh vi sư bạc đầu giai lão, hết một đời này, cùng hạ táng với vi sư, lúc đó vi sư sẽ tin tưởng ngươi." Một chút rung động từ tận đáy lòng Bạch Đàm ngân lên, rồi tảng ra một cảm giác buồn bã.
Nhìn thiếu niên kinh ngạc nhìn mình, Vu Diêm Phù mới nhớ đến tình trạng trên mặt, liền quay đầu, đeo mặt nạ, nghĩ đến Nhan Như ngọc lúc này đã về đến Tây Dạ, vừa lúc có thể mang Bạch Đàm đi bái tế mẫu phi hắn, liền nhân tiện nói: " Đàm Nhi... ngươi lúc trước không phải nói muốn về Tây Dạ nhìn một chút sao? Vi sư sẽ mang ngươi đi Tây Dạ."
Bạch Đàm mắt sáng rực, gật gật đầu. Vu Diêm Phù thay hắn buộc lại y bào, xoay người ra thùng xe, đẩy Liên Cưu đang hôn mê bất tỉnh xuống dưới, rồi thả người lên ngựa, khẽ quát một tiếng, hướng về Tây Dạ mà phóng đi.
Bạch Đàm ngồi trong xe ngựa, lắc lư, hỗn loạn, tim đập càng ngày càng chậm lại, hô hấp cũng trở nên mỏng manh, hắn cảm thấy càng ngày càng mệt, càng lạnh lẽo, trước mắt hàng loạt hình ảnh vụt hiện lên.
Hắn gian nan nâng tay, bắt giữ bộ dáng người nọ, cắn đầu ngón tay, một giọt máu tươi rơi xuống mảnh vải, vẽ ra một đường nét đứt quãng, tựa cuộc đời hắn chưa kịp tròn đầy.
Tình này chỉ mãi là hồi ức, chỉ là lúc ấy lòng ngẩng ngơ....
Sắc trời dần dần mờ tối, hình dáng thành Tây Dạ ở phương xa như ẩn như hiện, tựa như dãy ngân hà lấp lánh, thành trì to lớn, ánh đuốc huy hoàng, cung điện cao ngất ẩn mình trong mây. Tuy Tây Dạ chỉ là một tiểu vương quốc nhưng khí thế không hề thua kém Lâu Lan. Trước cửa thành, có vài chục người nối đuôi nhau chậm rãi nhịp bước, Vu Diêm Phù đi theo phía sau, lúc đến gần, mới phát hiện là đội ngũ đưa dâu, làm lòng y không khỏi mừng thầm, chỉ cảm thán đúng là thiên ý, đến lúc đuổi kịp đội đưa dâu, vừa ra chưởng, đã bắt được cầu hoa trước ngực lang quân trên lưng ngựa.
Tân lang sợ đến mức lảo đảo bò trên mặt đất, còn mọi người khi nhìn thấy Vu Diêm Phù đeo mặt nạ bằng ngọc, lại cầm Việt đao trong tay, thì nghĩ gặp phải sa tặc, đều sợ đến mức chạy tứ tán, ngay cả tân nương trên kiệu hoa cũng không ngoại lệ.
Hơn mười người chạy đến đồi cát cách đó không xa, đều thấy người kia hành động hết sức kì lạ.
- - Nam tử đột nhiên xuất hiện không cướp đồ cưới, mà đem cầu hoa buộc ở trên người, như tân lang quân muốn cưới tân nương, chậm rãi đi về hướng cỗ xe ngựa ở đằng sau.
Vu Diêm Phù một tay vén màng vải che trước thùng xe, ánh mắt lập tức ngưng tụ.
Tiểu thiếu niên đang nhắm hai mắt, ngồi ngay ngắn trên thùng xe, sắc mặt trắng bệch, có một mảnh vải trắng xé từ tay áo phủ trên chân hắn, trên mảnh vải có vài nét uốn lượn đan xen cùng vết máu tạo thành khuôn mặt --- là mặt y.
Vu Diêm Phù khóe miệng rung rung, khớp hàm căng thẳng.
"Đàm nhi, ngươi vội vẽ ta đến thế sao?"
Dứt lời, y nhảy lên thùng xe, cầm lấy mảnh vải, cẩn thận xem xét, mới kéo thiếu niên vào l*иg ngực.
Cơ thể thiếu niên lúc này đã không giống khi nảy mềm mại, mà không còn chút hơi ấm của người sống, vẫn không cử động, cường ngạnh bảo trì tư thế ngồi ngay ngắn, tính cách quật cường, không chịu tựa đầu vào vòng ôm của y.
Vu Diêm Phù chạm vào nắm tay lạnh lẽo của thiếu niên, chậm rãi siết chặt cổ tay hắn, lần nữa vuốt ve mạch đập, trầm mặt thật lâu, chợt cất tiếng cười: " Đàm Nhi... Tay ngươi sao lại lạnh như thế?"
Thiếu niên im lặng nhắm hai mắt, không nói một lời.
"Vi sư hỏi ngươi...... Ngươi thế nào lại không nói?"
"Đàm nhi, ngươi nếu không mở mắt, vi sư sẽ phải phạt ngươi."
"Đàm nhi, ngươi nhìn xem, vi sư giống tân lang quân hay không?"
"Vi sư mới vừa nói muốn cùng ngươi bạc đầu giai lão, thì đúng lúc gặp đội ngũ đưa dâu, ngươi nói xem có phải ông trời cũng muốn hai ta thành thân? Đàm Nhi,... hôm nay, ngươi gả cho vi sư được không?"
Vu Diêm Phù liên tục đặt câu hỏi, mà câu trả lời đều là khoảng không im lặng.
"Mà thôi, ngươi không đồng ý cũng phải đồng ý, vi sư đã định thì sẽ cưới ngươi."
Vừa nói, Vu Diêm Phù ôm lấy thiếu niên, loạng choạng đứng dậy, lúc xuống xe thì lảo đảo, thiếu chút nữa ngã vào trong cát, dùng một tay bám chặt Phá Nhật, mới miễn cưỡng chống đỡ mà đứng vững.
"Ngươi xem, kiệu hoa đều đã chuẩn bị xong."
Bão cát chợt bùng lên, khiến cho không gian run động, tựa như tang tóc.
Vu Diêm Phù ngược chiều gió đến trước kiệu hoa, đem thiếu niên cẩn thận đặt vào trong kiệu, nhặt hỷ phục hoa lệ phủ lên người của hắn, lại giúp hắn đội mão đầu, phục sức cùng mạn che mặt phủ xuống, che khuất khuôn mặt đã không còn sinh cơ của thiếu niên, y luồn tay nâng cằm hắn, kề sát mũi.
Lạnh lẽo, không một tia hô hấp.
Cả người Vu Diêm Phù run rẩy kịch liệt, ngón tay đặt trên tấm lưng đơn bạc của Bạch Đàm xiết chặt, tạo thành một chuỗi tiếng khớp xương kêu răng rắc, đầu ngón tay níu chặt hỉ bào đỏ hồng, y cưỡng bách cạy miệng thiếu niên, cắn chóp lưỡi ngậm một ngụm dược huyết, niết cằm hắn, nhưng thiếu niên đã không thể nuốt, hỗn hợp máu huyết đậm sệt cùng nước bọt từ khóe môi tràn ra một đường chảy xuống, nhiễu lên đường chỉ thêu Khổng Tước.
Vu Diêm Phù lau lau khóe môi hắn, dịch chuyển cơ thể hắn một chút, nhẹ nhàng dỗ dành: "Uống đi, Đàm Nhi"
"Ngươi vì sao không uống?"
"Ngươi không phải rất thích uống huyết của vi sư sao?"
Y kinh ngạc nhìn chằm chằm khuôn mặt thiếu niên gần trong gang tấc, chờ đợi hắn giống như lúc trước tham lam nhào lên cắn mình, hoặc dã chán ghét quay đầu đi, nhưng mà không có, hắn chỉ im lặng nhắm mắt.
Viền mắt Vu Diêm Phù đỏ ngầu, y mạnh mẽ nắm cổ tay Bạch Đàm, truyền vào một luồng chân khí: "Ngươi nếu muốn giữ võ công, vi sư cho ngươi, vi sư đem tất cả võ công đều cho ngươi, tất cả đều cho ngươi!"
Nhưng người chết làm sao hấp thu được nội lực?
Luồng chân khí ồ ạt được y dẫn vào như đổ xuống hư không, đều bị bức trở về cơ thể y.
Giống như bị nội lực kí©h thí©ɧ, thân thể đang co cứng của hắn dần dần buông lỏng, bàn tay hãy còn xiết chặt cũng mở ra, từ bên trong rơi xuống một hạt huyết hồng, lạch cạnh rơi đến chân Vu Diêm Phù.
Vu Diêm Phù cúi đầu -- đó là huyết xá lợi mà Bạch Đàm lấy ra từ cơ thể y.
Hắn đã cố ép nó ra.
Kể cả vật này, hắn cũng không muốn nợ y.
Trong nháy mắt Vu Diêm Phù cảm thấy đất trời rung chuyển, nhặt huyết xá lợi nắm trong lòng bàn tay, ôm lấy thiếu niên ở trong sa mạc không mục đích, thất hồn lạc phách đi vài bước, bỗng nhiên l*иg ngực nóng lên, phun ra một ngụm máu tươi.