Mặc dù cách một tầng mặt nạ, Bạch Đàm cũng có thể cảm nhận được người này đang cười nhạo chính mình, nên trong lòng tức giận cực kì, lúc này từ trong nước tung người nhảy lên, bay tới một gò đất nhô lên, giơ tay thu lấy đàn Không ôm vào ngực, dùng “Tru thiên hóa ma chưởng” đánh trả lại người kia. Hắn đã ngộ ra chiêu thức, nên uy lực so với lúc dùng trong vương cung Lâu Lan còn tốt hơn mấy phần, một chuỗi những tiếng đàn như thúc sóng giục nước hùng hùng hổ hổ mà hướng thẳng tới, ấy vậy mà lại bị một đường đao của đối phương đánh bại.
Y chỉ nhẹ nhàng, khéo léo mà dùng một đao, không sai một li không thiếu một chút.
Dù thấy vậy, Bạch Đàm cũng không có ý hiếu chiến đánh trả, tay hắn cứng còng đặt trên dây đàn ——
Hắn nhìn chằm chằm hình dáng người đeo mặt nạ múa đao phóng khoáng, ưu mỹ khôn cùng, tựa như trong tay y giờ đây không phải là một thanh binh khí khát máu hung tàn mà là một cây bút lông, lấy ánh trăng làm mực, lấy hồ nước làm giấy, mặc tình y múa bút vẽ tranh.
Thiên hạ vẫn còn người thứ hai có thể dùng “Tam phạm phá” như vậy?
Có phải hay không, có phải hay không là…
Không, tuyệt đối không thể!
Tự tay hắn đã gϊếŧ chết người kia, tự tay nghiền xương thành tro, người kia làm sao có thể sống trên đời?!
Bạch Đàm gắt gao nhìn chằm chằm người nọ, ngón tay đặt trên những sợi dây đàn, bất giác tay hắn co lại thành trảo, một ý nghĩ chợt loé trong đầu, lập tức khớp xương tay trắng bệch nhẹ nhàng đảo một cái, đã mềm dẻo hơn, một tay như chạm vào mặt nước phẩy qua mười bốn sợi dây đàn, ống tay bồng bềnh bay, làm cho y phục cũng phiêu lãng tựa như sóng nước, một tay khác thu lại như hình hoa nâng lên mặt chậm rãi mở ra, lộ ra một đoạn tay trắng nhỏ tựa ngó sen, môi khẽ mở ra, phát ra một tiếng ngâm nga u oán mà uyển chuyển.
“Ta đi đường chầm chậm, lòng tựa trong cơn say, người hiểu ta, thì hỏi tại sao ta buồn, người không hiểu ta, thì hỏi ta đang tìm kiếm vật gì…”
Một chiêu “Âm ma nhϊếp hồn” sử dụng vô cùng nhuần nhuyễn, dùng một khúc “Thử ly*” ngâm lên như khóc như oán.
Điều hắn muốn bây giờ chính là thấy khuôn mặt đằng sau lớp mặt nạ, mới có thể một lần giải hết ưu phiền.
Bằng không ngày sau, cho dù hắn có muốn ngủ ngon cũng không thể an giấc.
Thấy người kia quả nhiên thu đao lại, đạp nước mà đến, tay Bạch Đàm gảy đàn càng lúc càng nhanh, tiếng đàn càng lưu luyến, giọng ngâm càng ngân nga triền miên, như tiến vào xương tủy, một đôi mắt phượng cực đẹp bao trùm hình dáng người đến càng gần, đưa tay chạm đến mặt đối phương, cả người như hoàn toàn hóa thành hồ yêu đa tình.
Vu Diêm Phù cố ý chắp tay bất động, rũ mắt thưởng thức dáng vẻ giống hồ yêu ma mị của thiếu niên, cho đầu ngón tay của hắn miễn cưỡng chạm vào mặt nạ mình, rồi ra tay nhanh như cắt, dùng “Thôi hoa chiếc chi thủ” điểm huyệt hắn, trong lòng cười thầm.
—— tiểu hồ ly, dám dùng mị thuật đối phó vi sư? Người chịu thiệt, mới chính là ngươi!
Bạch Đàm lập tức cứng người tại chỗ, không thể động đậy, người kia dùng Thí Nguyệt Câu đẩy cánh tay tại còn lơ lửng trên không trung của hắn, chuyển người ra sau lưng, cánh tay ôm lấy eo, mang cả người hắn vào l*иg ngực, khắc sau, tay hắn đặt trên dây đàn cũng bị nắm lấy. Tay của người kia bị băng vải quấn dày đặc, vì ngấm nước mà đặc biệt lạnh lẽo, năm ngón tay xen vào kẽ tay hắn, đem tay khi có khi không mà lướt trên dây đàn, giống như muốn dạy hắn dùng chỉ pháp.
Chỉ có ánh mắt hắn là chuyển động, nhưng từ cổ trở xuống thì không thể nhúc nhích, tầm mắt cực gần chiếc mặt nạ lướt xuống nhìn đàn Không trong ngực, thấy người kia quả nhiên là dạy hắn chỉ pháp, thì nhìn không chớp mắt.
Tất nhiên y không có lòng tốt như vậy, một cái tay dạy hắn gảy đàn, một cái tay khác thì từ ngực hắn trượt xuống, chậm rãi kẹp lấy thắt lưng hỉ phục, từ từ rút ra.
Bạch Đàm lập tức hoảng hồn, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn cái tay kia rút đai lưng nghiêm chỉnh trên y phục mình, che lại hai mắt, vòng ra phía sau cột lại thật chặt.
Lúc này, dây đàn bỗng phát ra một chuỗi tiếng nhạc, lúc đầu như ánh trăng trong nước, mộng lạc hoa rơi, vừa giống như hồng nhạn đập cánh, lại như ngư long quẩy sóng, không thể tả được xinh đẹp tuyệt trần, như ẩn ý đưa tình, chính là một khúc “xuân giang hoa nguyệt hạ”.
Một khúc này như âm hưởng của tự nhiên, đang khắc họa hồ trong đại mạc, dạ hắc phong cao, trên cô đảo, lại càng giống như ngày tốt cảnh đẹp, phong nguyệt vô biên, phải đối với động phòng hoa chúc, một đêm xuân tình, một đôi nến đỏ, đó kia mới hợp lòng người.
Vu Diêm Phù gảy đàn đến cao hứng, trong lòng thầm nghĩ, đúng lúc tiểu tử đang mặc hỉ phục, không bằng hôm nay thành thân với hắn, cũng tốt.
Sau một khắc, vành tai bị hai phiến môi ngậm lấy, ở giữa môi răng, dịu dàng mà tùy ý cắи ʍút̼.
Hỉ phục ướt đẫm trượt xuống cầu vai, Vu Diêm Phù cụp mắt nhìn xuống, ánh mắt sâu thăm thẳm, ngón tay dọc theo đường rơi của y phục tìm thấy Nhiêu Cốt mơ hồ ửng hồng, có ý thăm dò mà vươn tay chạm vào.
“A!” Bạch Đàm nức nở rên lên một tiếng.
Khớp xương nho nhỏ cũng giống lần trước uốn éo trong tay y, nay ửng hồng càng thêm kiều diễm.
Lông mày Vu Diêm Phù dựng thẳng, trong lòng một trận sóng ngầm, hô hấp cũng dồn dập thêm vài phần.
Đáng tiếc, tiểu tử này ngay cả hắn là ai cũng không biết, vậy mà vẫn muốn y, thực sự là đáng tiếc.
Kinh hãi khủng hoảng gần như phá tan l*иg ngực, nhưng thân thể hắn lại không thể động đậy, chỉ có cặp lông mi kia là rung rẩy dữ dội, như một con chim rơi xuống nước đập cánh kịch liệt, trong hốc mắt nhìn thoáng qua có ánh nước ẩm ướt.
Người này… Người này rốt cuộc là ai?
Đại não hắn kêu lên ong ong, giống như bên trong là hàng ngàn con ong nghệ, đều là một câu hỏi này.
Không biết làm gì, hắn một chữ cũng không phát ra, cũng không nhìn thấy biểu tình người sau lưng, chỉ cảm thấy bả vai bị một bàn tay to lớn đè xuống, vẫn còn ôm đàn Không trong ngực, đầu tóc đen bị vén qua một bên, đổ dài xuống mặt đất. Bạch Đàm trợn to mắt, nước mắt như chuỗi hạt châu lăn xuống thấm ướt mười bốn sợi dây đàn, rơi trên hỉ phục, tựa như rơi vào hồng trần cuồn cuộn, biến mất không tung.
Bàn tay mạnh mẽ thon dài cầm trên tay kim châm, đâm vào da thịt trắng nõn của thiếu niên, tựa như vẽ tranh chậm rãi lướt đi, mỗi nơi mũi kim đi qua, liền tạo ra từng vết máu nhạt. Ngón tay y đi qua một vòng, lưu loát liền mạch.
Lúc đóa hoa quỳnh xinh đẹp tại làn da trắng của hắn nở rộ, thiếu niên đã mồ hôi đầm đìa, nước mắt đầy mặt. Mồ hôi cùng máu hòa quyện thành đường lăn xuống, thấm vào tiết khố mỏng manh.
Vu Diêm Phù nhìn chăm chú đóa hoa quỳnh y tự tay xăm được, khuôn mặt tựa như xuân phong, khoé môi cũng thay đổi. Y xoay thiếu niên trong l*иg ngực, quả nhiên nhìn thấy bộ dáng xấu hổ muốn chết của hắn, hai mắt nhắm ghiền, từ vành tai đến hai gò má đều ửng đỏ tích huyết, chiếc thắt lưng che mắt giờ đã ướt đẫm, sợi tóc mai cũng dính bệch trên mặt, quả thật là cực kì đáng thương, còn đâu dáng dấp hồ yêu ma mị quyến rũ người?
Rõ ràng, chỉ là mèo con đáng thương bị người bắt nạt.
Vu Diêm Phù cười nhạt, thay thiếu niên mặc tốt trường bào, đem hắn ôm vào lòng, một tay nắm chặt cằm, ngón tay mơn trớn bờ môi đỏ run rẫy, cúi đầu, liếʍ một giọt nước mắt chưa khô.
Hửm, y chỉ giáo huấn một chút, đã sợ tới mức này, ngày sau hắn thế nào đối mặt với y?
Đàm Nhi, khi vi sư tháo xuống tầng ngụy trang này, ngươi sẽ phản ứng thế nào?
Đôi môi bị đầu lưỡi như có như không lướt qua, trong chớp mắt, Bạch Đàm ngửi được mùi vị quen thuộc.
——là loại ngòn ngọt của dược huyết.
Là nhầm sao? Mùi vị này…
Hắn thòm thèm nuốt nuốt nước bọt, trong nháy mắt miệng khô lưỡi khô, lòng cũng ngứa ngáy.
Vu Diêm Phù nhìn hắn, tay điểm nhẹ giải huyệt cho Bạch Đàm, không đợi hắn trấn tĩnh lại, đã nhanh chóng chớp thời cơ, ẩn núp trong rừng rậm u ám.
Bạch Đàm nâng người ngồi dậy, kéo thắt lưng trên mặt mình, hai mắt đỏ ngầu nhìn bốn phía, thì phát hiện người kia đã biến mất từ lâu, ngón tay nắm chặt, làm mấy sợi dây đàn bị xiết đến nát bét, tiếng đàn oan lệ như một chuỗi tiếng sét, tạo một trận cuồng phong đánh thẳng xuống mặt hồ thành vòng sóng lớn, bọt nước như mưa.
Lau sạch vệt nước trên mặt, hắn cởi ra một bên trường bào, quay đầu nhìn phía sau.
Một hình xăm hoa quỳnh diễm lệ đập thẳng vào mắt khiến hắn giật mình.
Người kia làm sao biết nguồn gốc tên của hắn.
Chỉ có lão ma đầu…
Không, tuyệt đối không thể! Lão ma đầu kia chắc chắn không còn sống trên cõi đời!
Không nói tới việc hắn lấy huyết xá lợi từ cơ thể Vu Diêm Phù, không thể nào là giả. Cho dù lão ma đầu còn sống trên đời, cũng sẽ không dám lấy bộ mặt thật ra bày tỏ với hắn, nói chi tới việc y có lòng dạy hắn chiêu pháp!
Người kia không cho hắn lấy xuống mặt nạ, chắc chắn là người hắn từng gặp trước đây, sợ hắn nhận ra?
Bạch Đàm lau lau môi, cảm thấy vị thuốc huyết tinh ngọt kia vẫn còn chưa biến mất.
Là y?
Bạch Đàm nhíu nhíu lông mày, nhớ lại hành động dược nhân trong phế tích ở sa mạc, chợt giật mình.
Không lẽ dược nhân kia là thâm tàng bất lộ? Nhưng tại sao y lại biết võng công trong giáo, hơn nữa còn luyện tới cảnh giới này?
Nếu y có võ công cao cường, vậy tại sao hắn một chút cũng không nhận ra?
Hiệu lực của hoặc tâm chú rõ ràng vẫn còn….
Lúc Bạch Đàm thấy càng nghĩ càng rối thì chợt nghe không xa có dị động, vội vàng mặc tốt quần áo, cảnh giác nhìn qua, thì thấy đường viền một chiếc thuyền trong hồ đầy sương mù dần dần hiển lộ.
Hắn lui về sau một bước, cúi người xuống, kéo Phục Lân vẫn còn đang hôn mê tới sau tảng đá, nheo mắt nhìn chằm chằm chiếc thuyền đang lướt đến, chiếc thuyền này không nhỏ, trước mũi tàu có bóng năm sáu người đang đứng, một người trong số đó còn cầm ngọn đuốc.
Sợ rằng đám người Phục Lộc lại đuổi theo, Bạch Đàm muốn tẩu vi thượng sách, nào ngờ, hai giọng nói quen thuộc từ đằng xa vọng tới, giống như đang kêu “giáo chủ”, nghe ra thì như giọng Cơ Độc cùng Ly Vô Chướng.
Bạch Đàm trong lòng mừng thầm, đợi khi thuyền cập gần bờ, mới tóm lấy Phục Lộc nhảy thẳng lên thuyền. Mấy người trên thuyền đều là kinh ngạc, còn Ly Vô Chướng thì vui mừng không thôi, tiến lại xem xét hắn một phen, nhìn hắn thân mặc hỉ phục, cả người ướt đẫm, trên mặt còn ửng hồng, vui mừng trong chốc lát bỗng biến mất, trong lòng hơi nghi hoặc.
“Giáo chủ, người làm sao lại ở đây?”
Bạch Đàm không trả lời mà hỏi ngược lại: “Các ngươi sao tìm được bản tọa?”, ” Vừa nãy có người thả ưng đưa tới vật này”, Ly Vô Chướng nói xong, mới lấy một vật từ trong tay áo, để trong lòng bàn tay, “Người này dùng ưng đưa tin, dẫn chúng tôi tới chỗ này.”
Bạch Đàm nhìn xuống, thì thấy trong tay hắn là khuyên tai mà rõ ràng đã bị Tư U đoạt mất, trong lòng không khỏi giật mình, lập tức cầm lấy kiểm tra một phen, lòng biết rõ, dẫn bọn họ tới chỗ này không thể nghi ngờ, chính là tên thú mặt người kia!
“Giáo chủ, người này là?” Quỹ Ngư Nhi nhìn thiếu niên nằm co quắp trên mặt đất, ngồi xổm xuống, “Đây là nhi tử của Phục Lộc, Phục Lân?”
Lời vừa nói ra, mặt Di Lan Sanh khẽ biến sắc: ” Đừng để cậu ta tỉnh lại, nếu như cậu ta tỉnh chắc chắc sẽ dẫn nhân trùng độc tới. Nhân trùng độc cực giỏi thủy chiến, trước khi chúng ta tới Tàng Long đảo mà gặp chúng, sẽ cực kì bất lợi.”
Bạch Đàm cười lạnh: “Không có việc gì, bản tọa đã che tử huyệt của cậu ta, cho dù có tỉnh lại, cũng chỉ là cái xác di động, làm việc gì cũng không được. Người đâu, đem nhốt Phục Lân lại, trông coi cẩn thận.”
Dứt lời, hắn đi một mạch tới khoang thuyền, đến gian phòng của hắn ngủ trước kia, từ từ mở cửa.
Dược nhân đang ngâm người trong dục dũng, hai mắt nhắm ghiền, vừa nghe thấy tiếng động, thì mở mắt ra nhìn chằm chằm hắn.