Bây giờ tiểu tử này Nhiêu Cốt cũng sắp nảy nở, không phải đối với mình giống như càng gần quan càng được ban lộc sao?
Y nhắm mắt lại, trong đầu nhất thời toàn bộ đều là hình ảnh mình đè Bạch Đàm dưới thân mạnh mẽ giữ lấy, tâm tình càng ngày càng nóng nảy khó nhịn, chỉ muốn du͙© vọиɠ giờ đây mau biến thành hành động, hoàn toàn không còn dáng vẻ kiên nhẫn mèo vờn chuột như lúc ban đầu.
Nhưng y phải chậm rãi hành động, bằng không chính là một bước đi sai, cả trận đều thua.
Y làm sao có thể tha cho tên tiểu tử hại chết mình một lần đây?
Nghĩ như vậy, cánh tay thon dài tái nhợt của nam nhân chậm rãi trượt tới sau cổ hắn, ngón tay vuốt nhẹ hầu kết mềm mại, miêu tả cánh môi đỏ tươi nhuốm máu. Môi mỏng nửa mở, chẳng khác nào nụ hoa chờ nở rộ. Quỷ Đằng sàn sạt ngọ nguậy, quấn lấy khoảng cổ tuyệt đẹp của thiếu niên, dường như cũng vội vàng tiến vào trong miệng của hắn để thưởng thức dung mạo.
Đầu ngón tay lướt qua khóe môi, vừa mới chạm phải hàm răng ướŧ áŧ, thiếu niên khẽ mở đôi môi, đem đầu ngón tay y ngậm vào trong miệng, như đứa trẻ sơ sinh khát khao đầu v* mẫu thân, tham lam cắи ʍút̼.
Vu Diêm Phù bụng dưới căng lên, chỉ cảm thấy lưỡi mềm quấn lấy không phải là đầu ngón tay y, mà là cái gì khác, một dòng nước nóng từ đầu ngón tay thẳng tắp tuôn trào vào huyết quản lạnh lẽo, làm cho y máu huyết sục sôi. nhanh chóng rút ngón tay về, dùng môi thay thế. Đầu lưỡi chạm tới đầu môi thiếu niên, l*иg ngực trong nháy mắt giống như vùng đất băng giá bắt đầu rạn nứt, thình thịch khẽ động.
Kỳ quái, sao lại có cảm giác như vậy…
Eo tuyến của y bắt đầu vặn vẹo, nỗ lực nhấc lên cánh tay, ở trong nước bắt được một nắm tóc ẩm ướt mềm mại, không biết là của ai, chặt chẽ dây dưa, tựa như một tấm lưới đánh bắt cá, cũng không biết rốt cuộc là đang trói buộc ai.
—— ba ngàn hồng trần tựa như biển, là ai chết chìm trong ba ngàn hồng trần đây.
Ma chướng, thực đúng là ma chướng của y.
“A…”
Một vật mềm mại tựa như rắn chui vào môi răng thăm dò, muốn đem răng hắn khẽ cạy mở, dò dẫm trong miệng hình như muốn lấy cái gì, cảm giác bị xâm phạm làm Bạch Đàm lầm bầm một tiếng, bừng tỉnh lại.
Hốt hoảng nhìn lại, nam tử dưới thân tóc bạc tán loạn, đôi con ngươi màu lam hẹp dài như vươn phải sương mù mờ mịt, đôi môi mỏng hiện ra có chút ẩm ướt. Y vốn cực kì anh tuấn, nếu cười rộ lên, hẳn là khuynh đảo chúng sinh, so với lão ma đầu kia cũng không hề thua kém. Bạch Đàm vừa mới uống máu xong, đầu óc hỗn độn, tầm nhìn có chút mơ hồ.
Vì vậy, hắn không có nổi giận, trái lại đưa ta sờ khuôn mặt dược nhân, con mắt mở to, lông mi ướŧ áŧ, Vu Diêm Phù ôm chặt gáy hắn, lại gần liếʍ một giọt nước đang lăn trên gò má, đầu lưỡi cố ý xẹt trên dấu răng trên vành tai hắn. Bạch Đàm như mèo con bị cào cổ, giật nảy cả mình, toàn bộ sống lưng đều đã tê rần. Hắn đẩy dược nhân vào trong nước, tung người bay lên, ngồi xuống xếp bằng, vận công điều tức.
Vu Diêm Phù lặn vào trong nước, nhịn không được cong lên khoé môi.
Thật giống như chơi đùa mèo con, thú vị cực kì. Mới sờ cái đuôi, đã bỏ chạy thật nhanh.
Đợi đến lúc dục hỏa giảm bớt, hắn mới mở mắt, tầm mắt rơi xuống người dược nhân trong bồn tắm.
Dược nhân ẩn người dưới mặt nước, một đầu tóc trắng trôi nổi trong nước, mơ hồ lộ ra một đôi con ngươi xanh biếc, Quỷ Đằng quấn quanh thân thể tái nhợt lộ ra vầng sáng xa xăm, lại thêm trong phòng tắm hơi nước lượn lờ, ánh nến tối tăm, nhìn thoáng qua, chẳng khác nào loài giao nhân theo lời đồn từ oan hồn hóa thành, sẽ đem người lôi xuống nước dìm chết đuối.
Bạch Đàm lấy tay sờ một bên gáy, nội tâm khó giải thích có chút khϊếp sợ, lập tức không khỏi tự giễu, kì quái, sao mình lại có chút sợ hãi một tên dược nhân này, thật là không chút tiền đồ?