Chương 17: Quá Khứ Của Jeon Jungkook 2



Cậu nhớ như in cái sáng hôm đó, lúc bấy giờ Jungkook đã lên 14 tuổi. Cậu và Choo có xin làm được ở một quán cafe nhỏ ngay đầu phố. Mayoung cũng chuyển lên công ty khác, nhưng vẫn nghèo hèn với ngành bốc vác. Họ thuê được một căn trọ nhỏ ở khu ổ chuột, tuy vất vả nhưng lại an toàn và thoải mái hơn rất nhiều. Chỉ có điều, tần suất anh Mayoung về nhà là rất thấp, anh thường về tối muộn, xong sáng sớm lại đi. Có hôm còn không về, cả hai cứ cho rằng anh bận nên cũng chẳng ý kiến. Dù trong lòng có chút mất mát... Cậu ngồi trong quán cafe của mình, nghỉ giải lao đôi lúc. Tâm hồn vừa thả lỏng ra đột nhiên nặng trịch. Tim cậu nhói liên tục, lông mày không ngừng giựt giựt. Có ai đó như đang bóp chặt lấy tim cậu khiến thở cũng không thông. Choo cũng không khá là bao, những cơn nhói ập đến khiến cô ngã vật ra sàn, tay ôm chặt lấy ngực. Nước mắt cô cũng bất giác rơi, miệng liên tục nhắc tên người anh mình

- Anh...anh Mayoung...anh Mayoung.

Và điều họ sợ hãi cũng đến, cánh cửa bật mạnh ra, một thanh niên với bộ đồ bẩn thỉu dính đầy máu xông vào. Tay anh ta không ngừng vuốt ngực, cố lấy chút hơi để báo tin

- JUNGKOOK! CHOO! ANH...ANH MAYOUNG ĐANG BỊ ĐÁNH Ở CÔNG XƯỞNG...

Anh ta và dứt lời, cậu và cô vội lao ra ngoài, cướp tạm cái xe đạp trước cửa của ai đó phi tới chỗ anh Mayoung cách quán cafe cũng không xa. Nhưng đi được nửa đường thì gặp một thân ảnh cao to người chủ toàn màu máu gục bên đường, họ tái mặt vứt xe nhảy xuống

- ANH MAYOUNG!!!

Cậu lật người anh lên, khuôn mặt đẹp đẽ đính đầy máu và chi chít vết thương. Tay và chân còn dính đạn, máu đang không ngừng rỉ ra. Choo hoảng lắm, nó ôm lấy chân anh mà khóc suốt thôi. Anh vẫn còn ý thức, nắm chặt tay hai đứa

- Mau...cứu...cứu!

- LÀ AI?AI ĐÃ HẠI ANH!

Cậu mất kiểm soát rống lên, con người đỏ ngầu đầy tơ máu. Anh ngẩng mặt nhìn trời, không nói gì, khuôn miệng có chút mấp máy

- Kim... Taehyung. Jungkook, Choo...cảm ơn hai đứa...cảm ơn vì đã làm em của anh...Hai đứa là báu vật của anh.

- ANH ĐỪNG NÓI NỮA!

Choo nó khóc thét lên, liên tục đánh vào người anh. Jungkook gào thét không ngừng kêu cứu. Những người đi đường chỉ đứng lại, lấy điện thoại ra quay. Có người còn live stream mà không ngừng cười đùa. Mayoung chỉ mỉm cười, vẫy cô lại gần. Tay anh xoa nhẹ đầu hai đứa trẻ

- Anh...mất cảm giác rồi. Các em phải sống thật tốt mà không có anh... Mau đi... Kim Taehyung...

Đôi tay anh buông thõng xuống, con ngươi vẫn nhắm lại, đôi môi khẽ nhếch lên một chút. Nhìn hai đứa em duy nhất của mình trưởng thành, anh cũng an tâm mà rời đi được rồi. Trời đổ cơn mưa lạnh buốt với những băng tuyết, nhưng không tài nào lạnh bằng lòng người. Choo và Jungkook lặng thinh không nói gì, nước mắt vẫn không ngừng chảy dài. Cậu mất một người bạn, mất một người anh. Mất tất cả mọi thứ. Cuộc đời cậu chỉ toàn những đau khổ. Cậu lia ánh mắt chết chóc ra nhìn đám người đang cầm điện thoại quay, cái ác nhói lên trong cậu. Jungkook lấy viên đá bên đường muốn lao tới đập bọn họ. Choo nó vẫn khóc, nó kéo tay cậu lại. Hai người lặng nhìn cảnh sát đang nhét Mayoung vào túi. Nước mắt vẫn không ngừng rơi, trái tim vẫn còn đau nhói. Lặng nhìn chiếc xe rời đi, chữ Kim Taehyung một lần nữa hiện lên trong họ. Và ý chí trả thù cũng bắt đầu từ đó... Họ cùng nhau quay về Jeon gia, dù bị ông bà Jeon phản đối nhưng cậu vẫn nhất quyết kéo Choo vào ở cùng. Họ bắt đầu thực hiện những vụ trộm cắp, mang số tiền trộm được đi chia cho những người nghèo. Và mục tiêu duy nhất cũng như cuối cùng của họ, chính là Kim Taehyung...

Jungkook kể xong một loạt, nhưng không kể về chuyện anh Mayoung nhắc đến hắn. Hắn chỉ trầm mặc nhìn cậu không nói gì, trong đầu một mớ hỗn độn. Hắn không biết có nên nói cho cậu không. Nói cho cậu bí mật lớn nhất của cuộc đời hắn. Cậu nhìn dòng sông lấp lánh ánh đèn, nước mắt rơi vài giọt rồi cũng nguôi. Cậu đang tự hỏi, những cảm xúc cậu dành cho hắn là thật...hay do cậu tự tưởng tượng ra. Hắn có yêu cậu không? Sự ôn nhu của hắn có dành cho cậu không? Chính hắn còn không hiểu được.

- Jungkook...anh muốn hỏi em một chuyện.

Cậu lau nước mắt, quay qua nhìn hắn. Khuôn mặt không còn đau khổ buồn bã, chỉ thấy sự hạnh phúc. Chẳng biết cậu có nhận ra không

- Tại sao...nhà em giàu mà em đi ăn trộm?

- Ủa chứ anh thấy thằng ngu nào đi trộm đồ nhà mình chưa?

- Anh?

Cậu im lặng, tên này là trùm ý hả? Trùm mềm thì có! Cậu hậm hực bỏ đi, hắn cũng bật cười mà ngồi dậy đuổi theo. Cả hai đều mang một cảm xúc thật khó tả...