Chương 26: Thất Tịch

Duỗi tay không đánh khuôn mặt tươi cười, Cố Thập Bát Nương khẽ cười gật đầu.

"Ngươi không có chuyện gì chứ? Chúng ta mau trở về thôi, còn nhiều việc phải

làm nữa.Thật không nghĩ tới Chu đại tiểu thư thực rảnh rỗi nha." Đậu Hoa nói.

Chu Lệ Nương âm thầm cắn răng, nhìn Cố Thập Bát Nương cười nói " Thực quấy rầy Cố tiểu thư..."

Nói xong, nghiêng người nhường đường, bỗng nghĩ đến cái gì vội nói "Đúng

rồi, lễ Thất Tịch cũng sắp tới. Cố tiểu thư, chúng ta cùng nhau đi xem

rước đèn đi!"

Sau lại bổ sung thêm một câu "Đến lúc đó, Tôn tiểu thư cũng ở đấy, tất cả chúng ta sẽ có chỗ ngồi tốt."

Tôn tiểu thư chính là thiên kim tiểu thư huyện lệnh, Chu Lệ Nương này cùng

nhóm tiểu thư quan gia qua lại mật thiết.Đậu Hoa không khỏi cảm thấy

ngột ngạt, bĩu môi, đem câu ta cùng Thập Bát Nương đã hẹn trước nuốt trở vào.

Nàng không quên, Cố Thập Bát Nương kì thật cũng là tiểu thư con nhà quan, chút giao tình này là nàng nghĩ ra, bản thân nàng chẳng

qua là con gái của thương hộ mà thôi.

"Chuyện này... Thực không khéo, ta cùng Đậu Hoa đã có hẹn trước..." Cố Thập Bát Nương cười nói.

Trên mặt Chu Lệ Nương hiện tia kinh ngạc, mắt nhìn Đậu Hoa mà Đậu Hoa cũng không khác là mấy nhưng rất nhanh tươi cười.

"Thực không khéo..." Chu Lệ Nương không dám mở miệng mời Đậu Hoa, mang theo

Cố Mười Tám Nương không ngại, dù sao thân phận ở chỗ ấy.Nhưng với Đậu

Hoa thì không giống nhau, mang nàng ta đi chẳng khác gì muốn cho nhóm

Tôn tiểu thư mắng chết sao.

Cố Thập Bát Nương tạ ơn nàng rồi cùng Đậu Hoa khoác tay nhau cáo từ.

" Thập Bát Nương, ngươi không cảm thấy nàng ta đang diễn kịch?" Đậu Hoa thấp giọng hỏi "Chu Lệ Nương nàng là người giả dối."

Cố Thập Bát Nương không có trả lời mà hỏi ngược lại "Đậu Hoa tỷ tỷ, có

người cùng phụ thân ngươi cãi nhau, ngươi giúp phụ thân ngươi hay là

người kia? Gặp người đó trên mặt lại hướng người ta nhận lỗi, nói nói

cười cười được không?"

"Ta điên mới như thế a, ai dám cùng phụ

thân ta cãi nhau, ta mắng người đó! Gặp mặt người đó ta phải đánh một

trận mới hả giận." Đậu Hoa lập tức chống nạng nói, tựa hồ thực đang đứng trước mặt người dám bất kính với phụ thân nàng.

"Nếu người sai là phụ thân ngươi thì sao?" Cố Thập Bát Nương cười hỏi.

" Phi! Dẫu có sai thì đó cũng là phụ thân ta!" Đậu Hoa nhanh chóng đáp.

"Đổi lại là ta cũng như vậy." Cố Mười Tám Nương cười nói, lầm bầm đọc "Văn

tử vi phụ ẩn, phụ vi tử ẩn, không nghe thấy phụ tử tương ngồi vậy, luật

pháp như thế, nhân tình như thế."

Đậu Hoa không biết chữ, nghe

nàng nói không khỏi to đầu " Thập Bát Nương, ngươi nói cái gì? Cái gì

phụ phụ tử tử, chúng ta đang nói Chu Lệ Nương, ngươi lại nghĩ tới nơi

nào rồi."

" Nói chính là phụ tử không xa, như ngươi nói phụ thân

ngươi cùng người cãi nhau, ngươi không hỏi nguyên do hẳn là đứng về phía phụ thân ngươi. Đây không phải lỗi lầm gì, ngược lại là thói quen của

con người." Cố Thập Bát Nương ngừng cười, trên mặt hiện lãnh ý, quay đầu lại nhìn.Chu Lệ Nương sớm đã hòa vào trong đám người không nhìn thấy

đâu "Hôm nay, Chu Lệ Nương nàng gặp ta mà chỉ vào mũi ta thóa mạ vài

câu, ta còn kính nàng là cái quân tử, không nghĩ đến nàng mang tâm tư

tiểu nhân".

Đậu Hoa nghe thấy, giật mình, chợt hừ một tiếng "Ta

sớm nói nàng làm bộ làm tịch giả mù sao mưa.Mọi người còn không tin, tất cả ai cũng thích nàng như vậy.Chỉ có Thanh Nương có suy nghĩ giống ta

a, chúng ta không để ý nàng". Đậu Hoa cao hứng nói, rốt cuộc có người

cùng chính kiến với mình, hơn nữa còn có thư lý làm chứng.Nàng càng nghĩ càng cao hứng, rung cổ tay Cố Thập Bát Nương " Thập Bát Nương, lễ Thất

Tịch chúng ta cũng xem rước đèn đi, ngươi yên tâm, cậu ta có tiền dựng

cái dàn thật cao, chúng ta cũng có chỗ ngồi tốt."

Mặt Cố Thập Bát Nương giãn ra cười “Được”

Thất Tịch là ngày hội náo nhiệt của toàn bộ đại Chu triều, huyện Tiên Nhân

tuy nhỏ nhưng không ngoại lệ. Thời điểm trung tuần tháng sáu sau thất

thất hội chùa liền chuẩn bị bắt đầu.Hội chùa chính thức bắt đầu từ mùng

một tháng bảy đến mùng bảy tháng bảy thì kết thúc, này thất thiên tại

thành Tây Ngọc Hoàng điện đáp dàn chào xướng tuồng vô cùng náo nhiệt.

Học viện tại mùng bảy tháng bảy ngày này phóng nhất thiên giả, đại gia có thể vào thành du ngoạn.

Thái Văn căn bản không định ra ngoài nhưng đúng dịp có một người bằng hữu từ xa tới đây thăm hắn. Đây là thời điểm mười sáu mười bảy tuổi thích náo

nhiệt, lý nào lại bỏ qua ngày hôm nay.

Vừa đi đến phố đi xuống vô cùng náo nhiệt, người bạn đi bên cạnh thì sướиɠ run mà Thái Văn càng

lúc càng không bình tĩnh, mãi cho đến khi thấy một cửa hàng sách mới có

thể tạm hoãn một khắc.

"Địa phương nhỏ như vậy lại có sách tốt."

Bằng hữu ở trước giá sách lật xem, đưa ra một tên khai sinh chữ ướŧ áŧ

thư liếc mắt đưa ghèn cười nham nhở.

Thái Văn thuần túy là tiến

mượn sách hương khí chậm rãi tâm cảnh, nghe không nói một lời, lại là

bên cạnh một cái tiểu hỏa kế nói chuyện hấp dẫn hắn.

"Chao ôi! Nha đầu lại tới..."

"Thật chán ghét!Sao lại có người mặt dày như thế?"

"Đúng vậy, nàng xem gần mười ngày nửa tháng..."

"Xem bộ dáng nghèo kiết xác không có tiền mua của nàng ta kìa"

"Còn mua cái gì?Chỉ sợ sớm đã xem xong rồi."

Thái Văn nghe người ta nói qua có nhiều học sinh gia cảnh nghèo, thường

thường hội làm một vài đυ.c vách tá quang sư, nhưng nữ hài tử thì rất

hiếm lạ.

Hắn không khỏi đem tầm mắt hướng bên ngoài, so với địa

phương khác trên phố, cửa hàng sách cũng ít khách dừng chân, ở bên ngoài trước cửa hàng sách, một nữ hài tử đang đứng dẫn người chú ý.

Nàng cúi đầu, tay chuyên chú lật một quyển sách thật dày, đưa bản thân tách rời khỏi náo nhiệt ở bên ngoài.

Hóa ra là nàng! Thái Văn nhận ra, không khỏi khẽ gật đầu.

"Nhìn cái gì?" Người bằng hữu duỗi tay trước mặt hắn quơ quơ, thuận theo mắt

hắn nhìn, thấy một tiểu cô nương mặc quần áo vải thô, trang điểm giản

dị, người cúi đầu chỉ thấy cằm nhỏ nhắn.

"Thức ăn sơn dã nhìn qua cũng ngon miệng" Người kia hì hì cười nói.

Thái Văn nhìn hắn, nói " Đấy là muội muội Cố Hải."

"Cố Hải?" Người kia nghĩ nghĩ " Ngươi nói chính là người giữa trưa uống nước thay cơm?"

"Ta nói nhiều như vậy, ngươi chỉ nhớ kỹ một điều này?" Thái Văn cau mày nói.

Bằng hữu hắc hắc cười, dùng ngón tay gõ gõ đầu vai hắn " Nhớ chứ nhớ chứ,

chỉ là cái này thú vị, ta nhớ ngươi nói hắn tuy có không túc, nhưng cần

có thể bổ vụng về, cũng là khả tạo tài thôi."

Thái Văn xem mắt hắn đang nhìn sách của chính mình, tên sách ướŧ áŧ phá lệ dễ thấy, không khỏi nhíu mày đẩy ra hai bên.

Người bán hàng lúc này lại đi ra, ánh mắt xem thường, dùng chổi lông gà quét

tới quét lui trên vài quyển sách, thỉnh thoảng ho khan vài tiếng.

"Ca ca bỏ ăn cơm dành tiền mua giấy viết, muội muội đứng xem sách, huynh

muội hai người này cũng thật hiếu học nha" Bằng hữu cười nói, hắn nói

chuyện từ điếm nội hoảng ra, Thái Văn không biết hắn muốn làm cái gì,

cùng ra.

"Thập Bát Nương, Thập Bát Nương, ngươi xem xong rồi?"

Đậu Hoa từ bên cạnh xuất hiện chụp lấy cánh tay Thập Bát Nương hỏi, tay

còn lại làm một cử chỉ sinh động như thật con thỏ bái nguyệt.

Cố

Thập Bát Nương bị nàng vỗ, từ trong sách lấy lại tinh thần, còn chưa kịp nói lời nào, liền thấy bộ dạng kì quái của người bán hàng "Đúng a, tiểu nương tử xem xong rồi phải không? Nhìn trúng? Mua hay là không mua a?"

Cố Thập Bát Nương mặt hơi đỏ, cứng đầu để sách xuống nói tiếng không mua, bỗng có người cầm lên nói

"Mua, ta thay tiểu nương tử mua.”

Cố Thập Bát Nương nghe vậy ngẩn ra, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một công

tử trẻ tuổi đang nói chuyện, mặt mũi thanh tú, trên người mang theo một

cỗ khí phú quý. Nhìn cũng không nhận được nên tầm mắt lập tức dừng tại

người bên cạnh công tử kia, người đó không phải là Thái Văn sao.