Chương 47: Bắt gian lúc nửa đêm

Nhưng cả thôn đều nói vậy, ngay cả những cụ già không răng, chống nạng cũng nhìn cô ta rồi thở dài: “Trần Lôi, cháu nhìn xem, nếu học như vậy là tốn 4 năm vô ích rồi! Sơ Văn nhà người ta mới là có năng lực, con bé trực tiếp thi nghiên cứu sinh luôn!"

Người già vốn không hiểu, nghe người ta nói cũng chỉ nghe một nửa, nói năng cũng chẳng rõ ràng.

Trần Lôi nghe được liền tức giận, nói như thế là có ý gì.

Cô ta nghiêm túc tham gia thi đại học, đây vốn là chuyện lớn, là chuyện sau này cô ta sẽ luôn tự hào, cô ta vốn nên vui mừng, nên kích động, mọi người trong thôn đều phải biết cô ta một bước lên trời, về sau làm công ăn lương, sẽ tới thành phố, trở thành sinh viên đại học!

Kết quả lại biến thành những việc đang xảy ra ngay bây giờ?

Cô ta ngây người một lúc lâu rồi buồn bực đi thẳng về phía trước, sau đó gặp được Tô Nham Kinh, nghe anh ta nói cô ta mới hiểu ra mọi chuyện.

Nhưng hiểu thì hiểu, vẫn chẳng còn cách nào giải thích được.

Sơ Văn trực tiếp thi nghiên cứu sinh?

Làm nghiên cứu sinh?

Làm nghiên cứu sinh dễ thế sao, trực tiếp thi tốt nghiệp luôn sao? Cô học trung học rất qua loa, đã vậy còn không học đại học, vậy mà lại thi đậu thạc sĩ? Đây là một trò đùa à?!

Trần Lôi ngay lập tức chạy tới.

Sau khi tới nơi, đứng trước cửa nhà, cô ta thấy một ông cụ chắp tay sau lưng đang đi dạo, cô ta bỗng thấy khó chịu, nhưng cũng biết đây là người già, không thể quá hống hách, đành phải đi chậm lại, chào hỏi ông.

Ông cụ: “Trần Lôi, cháu tới gặp Vãn Vãn à?"

Trần Lôi: “Dạ đúng, cháu tới tìm cô ấy."

Ông cụ đáp : “Được được, cả hai đứa đều đỗ đại học rồi nhỉ, sau này còn nhiều cơ hội tiếp xúc lắm, dù sao cũng là cùng học chung một trường, làm bạn với nhau nhé."

Trần Lôi cười gượng: “Dạ, sao lại là bạn học ạ? Cháu nghe nói Sơ Vãn thi đậu nghiên cứu sinh mà?"

Ông cụ khoanh tay sau lưng, gật đầu : “Nghe nói là thi đỗ nghiên cứu sinh, ông cũng không biết cái gọi là nghiên cứu sinh kia có gì tốt, hôm nay ông còn bảo với nó, thi nghiên cứu sinh làm gì, cháu học theo Trần Lôi kia kìa, Trần Lôi là một đứa trẻ thông minh, cháu học theo Trần Lôi, nó thi cái gì thì mình cũng thi giống vậy, sao lại chọn nghiên cứu sinh! Như thế là không nên!"

Dù sao chuyện của đội chuyên gia khảo cổ cũng không ổn, không biết cấp trên sẽ nói gì.

Lục Thủ Nghiễm đưa tay, nắm tay cô: “Em còn biết chữ liên lụy này viết thế nào sao?"

Sơ Văn nghe xong thì nhanh chóng nũng nịu, ôm cổ anh dụ dỗ nói: “Không có liên lụy, dù sao đây cũng không phải chuyện lớn, anh cũng nghe đồng chí Hoàng nói rồi, người ta đã có ý tưởng trong lòng!"

Lục Thủ Nghiễm nở nụ cười, cuối cùng anh cũng không nói gì, cúi thấp đầu hôn cô: “Đúng là gầy đi không ít, về nhà phải nuôi tốt mới được."

*** Dựa vào Lục Thủ Nghiễm, cuối cùng Sơ Văn cũng có thể liên hệ với viện trưởng Nghiêm và giáo sư Nhạc, bọn họ cũng không có gì đáng ngại, dù sao thì ở hạm đội Nam Hải cũng được ăn ngon uống ngon, có chuyện gì thì bọn họ cũng phối hợp, hiện tại bọn họ còn muốn làm người làm chứng, chứng minh mấy người Harmay thực hiện hành vi vớt trộm phi pháo trong khu vực biển của Trung Quốc, dù sao họ cũng muốn đẩy Harmay vào một cột mốc xấu hổ khiến cho công ty cứu hộ nước Anh không còn lời nào để nói, khiến Hà Lan chỉ có thể nhận thua.

Sơ Văn còn có liên lạc người trong đội khảo cổ dưới nước, hỏi tình huống hiện tại của bọn họ, hiện tại người của bảo tàng Trung Quốc, bảo tàng Quảng Đông và cục di sản Văn hóa Trung Quốc đều đã được cử đến, công việc khảo cổ dưới nước cũng sắp kết thúc thuận lợi, sau khi mọi người trao đổi tin tức xong, dù sao thì mọi người cũng không cần lo lắng gì cả, bây giờ chỉ chờ đợi phương án giải quyết cuối cùng cho chuyện của Harmay.

Cô cũng yên lòng, dù sao thì chuyện lớn đều đã được giải quyết gần hết, cô quay về xem kết quả của Harmay là được rồi, cô cũng không cần phải lo lắng về những chuyện còn lại.

Bây giờ cũng có thể thả lỏng để hưởng thụ, coi như tới đây nghỉ phép, dù sao thì cô cũng đã đến đây 3 tháng, cho đến bây giờ cô vẫn chưa được nghỉ ngơi, càng không được nếm những món ngon ở đây.

Nhà khách bên bờ biển này có tiêu chuẩn rất cao, mấy năm trước còn không mở cửa với mọi người, cũng do vài năm gần đây hợp tác với cảng tư nhân, đưa dụng cụ tân tiến vào thì mới mở cửa, nhưng mà ở bên trong vẫn giữ lại một số nét đặc sắc.

Sơ Văn cùng Lục Thủ Nghiễm ở đây nếm hết các loại đồ ăn ngon trước, cái gì mà da heo nướng giòn, bào ngư tươi hấp sốt đậu đen, cá mú hấp và tôm hùm hấp phô mai, ăn cả một ngày khiến cho cái bụng no tròn.

Lục Thủ Nghiễm: “Chúng ta không thể ăn uống chung như thế được.

Sơ Văn ăn no nê, có chút mệt rã rời, nghe nói như thế thì mờ mịt nhìn anh.

Lục Thủ Nghiễm cười nói: “Em trả tiền đi"

Sơ Văn: “.

"

Quả nhiên, cô gả cho ai cũng đều khó tránh khỏi việc nuôi chồng.

Ngày hôm sau, Lục Thủ Nghiễm đưa cô đi tắm suối nước nóng, hoàn cảnh suối nước nóng bên này cũng tốt, xung quanh có rất nhiều cây cau và cây dừa, những loại cây nhiệt đới này hoàn toàn khác với cây của phương Bắc, không có gì thú vị.

Lúc đi trên đường, họ còn nhìn thấy sảnh khiêu vũ và chỗ hát karaoke ở trong vườn nhà khách, có một số người trẻ tuổi đang mặc đồ mốt, hẹn nhau tản bộ ca hát khiêu vũ, trong đó có các cô gái uốn tóc, nhuộm tóc, còn mặc quần ống rộng.

Sơ Văn nhìn thấy những thứ này thì càng lúc càng cảm nhận được những năm 90, thời đại thay đổi.

Thiếu chút nữa là cô cảm thấy mình lạc hậu.

Lục Thủ Nghiễm nhìn theo ánh mắt của cô, nhìn thấy mấy cô gái tóc dài kia thì ngừng lại nhíu mày, sau đó kéo tay của cô, đi lên phía trước.

Lúc đang đi, anh cúi đầu nói: “Em đừng học theo mấy cái đó, không đẹp."

Thực ra Sơ Văn cũng không có ý định làm như thế kia, nhưng sau khi nghe anh nói vậy thì cô cố ý nói: “Em cảm thấy rất đẹp!"

Lục Thủ Nghiễm nhíu mày, liếc nhìn cô một cái: “Em lớn như vậy rồi, tại sao vẫn còn ở trong thời kỳ phản nghịch vậy?"

Sơ Văn nghe thấy lời này thì lập tức cười: “Dù sao thì em có thể làm bất cứ điều gì em muốn, anh đừng để ý đến em."

Lục Thủ Nghiễm: “Biết rồi, không quan tâm em, anh chỉ nói những gì anh nghĩ thôi"

Sơ Vãn: “Như vậy còn tạm được.

Lúc này, hai người đến suối nước nóng, bọn họ đến một chiếc hồ nhỏ độc lập, nước đang chảy trên chiếc cầu nhỏ thấp thoáng trong khóm trúc, tĩnh mịch ưu nhã, khí nóng mờ mịt.

Mặc dù đây không phải lần đầu tiên nhưng mà ít nhiều vẫn có chút không được tất nhiên.

Đang suy nghĩ lung tung, ngẩng đầu một cái, nhìn thấy bên trong làn khói trắng, đôi mắt đen kia đang nhìn mình, cô đỏ mặt lên, lập tức quyết tâm nhanh chóng xuống nước.

Lục Thủ Nghiễm cũng nhanh chóng xuống nước, anh nằm tựa ở vách đá trên suối nước nóng, sau đó ôm lấy cô, để cô khoanh chân nằm sấp trên người mình, cứ ôm như vậy.

Sau khi cô qua đó, ông nội Lục rất vui mừng, hỏi cô về việc khảo cổ lần này phát hiện được. Ông nội Lục đọc báo rồi, cũng biết được đã xảy ra chuyện gì, cảm thấy Vãn Vãn của mình càng ngày càng giỏi giang.