Chương 37: Bị bắt

Tiên sinh Alexandre cũng cười vang: “Cô Sơ, bộ dáng này của cô thật sự khiến cho tôi cảm thấy cô rất hài hước.

Ở xung quanh cũng có người quen biết Sơ Vãn, nhìn thấy hình ảnh Sơ Văn hiến đầu thú thì cũng đều nhíu mày, Harmay cũng có mặt, anh ta vẫn là đối thủ cũ của Sơ Vãn, bây giờ nghe thấy lời này thì cười rất thô lỗ, nói lớn: “Người Trung Quốc quá thú vị, các người có thể chế tạo thêm một bộ văn vật mà các người đã đánh mất lần nữa, sau đó đóng cửa vui vẻ với nhau, như vậy thì không phải sẽ giúp tất cả mọi người đều vui vẻ sao?"

Ở xung quanh toàn là tiếng cười nhạo, mấy người Hoa ở đó thì đều tức giận đến mức mặt đỏ rần, còn có du học sinh siết chặt nắm đấm.

Ông cụ Nhϊếp không hiểu tiếng Anh, nhưng mà ở trong bầu không khí tràn ngập vẻ chế giễu này thì ông ấy cũng cảm nhận được điều gì đó, lập tức nổi trận lôi đình: “Mẹ nhà nó, một đám chày gỗ mà dám làm loạn ở đây, nếu không cho chúng mày một bài học thì chắc chúng mà không biết họ của ông là gì mà!"

Phạm Văn Tây thấy vậy thì vội vàng ngăn ông cụ Nhϊếp lại: “Đợi lát nữa, đợi lát nữa thì ông hãy nói, bây giờ cứ để cho lớp dưới lý luận đã."

Ông cụ Nhϊếp trừng mắt: “Bọn người phương tây này là loại người nào chứ, không vui vẻ chút nào!"

Ngay ở trong những tiếng chế nhạo lớn, Sơ Văn nói: “Tôi tặng ba chiếc đầu thú này cho đất nước của tôi, nhưng mà, lại có người có động cơ ngầm, nói xấu tôi quyên góp đầu thú giả, đây là đang làm xấu danh dự của tôi, vì để làm sáng tỏ tất cả, cũng vì để cho những kẻ đang rắp tâm làm đầu thú giả của vườn Minh Viên không thể tiếp tục lừa gạt mọi người, tôi đã đặc biệt xin bộ ngoại giao của nước mình hỗ trợ, với sự hợp tác của cơ quan ban ngành ở nước Anh đã vận chuyển ba chiếc đầu thú này đến hiện trường ở nước Anh xa xôi, còn cần mọi người ở đây thẩm định, và bây giờ, hai bộ đầu thú của vườn Minh Viên đang ở ngay đây, mời mọi người đánh giá xem cái nào là thật, cái nào là giả."

Sơ Văn nói xong lời này thì tất cả mọi người có mặt ở đây đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc, ngay cả Nhϊếp Nam Khuê cũng cảm thấy ngoài ý muốn, ai mà nghĩ đến Sơ Văn tốn công tốn sức sử dụng cách công khai, xin bộ ngoại giao của Trung Quốc cùng các ban ngành của nước Anh hỗ trợ, chuyển đồ đến Luân Đôn.

Tiên sinh Alexandre nghe vậy thì cười giang tay ra: “Như vậy cũng tốt đúng không, nếu như cô Sơ có lòng tin với đầu thú của mình như vậy thì cô có thể lấy đồ ra để mọi người cùng nhau giám định một chút"

Sơ Vãn gật đầu, sau đó mọi người nhìn thấy có mấy người mặc trang phục công an Trung Quốc xách một cái rương gỗ tới.

Lúc này Sơ Văn lúc mở rương gỗ ra, Nhϊếp Nam Khuê đột nhiên nói: “Từ từ, tôi muốn hỏi một chuyện.

Anh ta vừa dứt lời thì tiên sinh Alexandre cũng nhìn về phía anh ta: “Tiên sinh Nhϊếp, cậu có vấn đề gì?"

Nhϊếp Nam Khuê nói: “Dựa theo phần tài liệu mà tôi đã ký, nếu như vật phẩm bán đấu giá là ba chiếc đầu thú của vườn Minh Viên kia không phải là hàng thật thì tôi hoàn toàn có quyền yêu cầu quyền lợi thuộc về mình, đồng thời quý công ty đây cũng phải tiến hành bồi thường theo pháp luật"

Những lời này của anh ta hoàn toàn hợp lý, nhưng mà lúc này tiên sinh Alexandre lại rất chắc chắn, ông ta cười nhún vai: “Tiên sinh Nhϊếp, như tôi đã nói từ trước, mỗi một vật phẩm đấu giá của chúng tôi đều đã được rất nhiều chuyên gia thẩm định kỹ lưỡng, tôi tin chắc..."

Ông ta làm một động tác, để Nhϊếp Nam Khuê cùng mọi người thấy có rất nhiều chuyên gia ở xung quanh đây: “Tất cả những người ở đây đều là chuyên gia giám định đồng do Sotheby mời tới, dựa vào khả năng giám định nghệ thuật của bọn họ thì tôi tin rằng, không có bất cứ một món đồ giả nào có thể vượt qua ánh mắt của bọn họ, tiên sinh Nhϊếp cũng không phải lo lắng về vấn đề mấy chiếc đầu thú này là thật hay giả."

Nhϊếp Nam Khuê: “Tiên sinh Alexandre, tất nhiên là tôi tin tưởng lời nói của ông, cũng tin tưởng năng lực chuyên môn của quý công ty đây, nhưng với tư cách là người đấu giá, tôi hy vọng là có thể nghe được câu trả lời chính xác của ông"

Tiên sinh Alexandre cười: “Cậu cứ yên tâm, tôi dùng danh dự hàng trăm năm nay của Sotheby để đảm bảo, nếu như ba chiếc đầu thú của chúng tôi không phải đồ của vườn Minh Viên bị mất đi thì chúng tôi sẽ đền bù tổn thất dựa theo hợp đồng cho cậu.

“Ngoài những điều này, chúng tôi còn có một lực lượng cốt cán, đã phát triển đến hơn hai mươi người, mỗi người lại có năm cấp dưới hợp thành nhóm chủ chốt, ông Bành, người mà cô báo cáo cho chúng tôi, chính là một trong những cốt cán chủ chốt của Quan Sưởng, cũng là cánh tay đắc lực quan trọng nhất của anh ta.