Chương 31: Bốn người đàn ông trong một vở kịch

Kết quả phong ba ghế ngọc này lại xảy ra.

Cho nên Sơ Văn vừa thấy Trần Lôi xuất hiện ở danh sách chuyên gia thẩm định, cô cũng đã hiểu rõ, quả nhiên đây lại là một vở kịch.

Chỉ có điều đời này quyền nói chuyện ở giới đồ cổ của Sơ Vãn tự nhiên viễn siêu hơn đời trước, huống hồ cô lại có Đạo Hạc Hề trợ lực, ở giới ăn chơi Hồng Kông, Đạo Hạc Hề vẫn có lực ảnh hưởng nhất định.

Hôm nay cô ngược lại không chút hoang mang, dù sao nếu muốn phá hàng giả quả thật dễ dàng, đã như vậy, vậy thì không vội, chờ ăn một bữa cơm trước, nghỉ ngơi cả đêm, ngày mai nữa phá đồ giả là được.

Đạo Hạc Hề dẫn cô đi qua một nhà hàng đồ ăn Châu Á, đi lên tầng chót cao ốc, có thể quan sát cảng Victoria 360 độ, bóng đêm bên ngoài tiếng động lớn rầm rĩ, ngọn đèn dầu sáng chói, hai người yên tĩnh ngồi ở trong nhà ăn, Sơ Vãn nói thẳng các loại tính toán của mình ra với Đạo Hạc Hề.

Đạo Hạc Hề nhịn không được cười: "Cô thật là Được."

Sơ Văn: "Anh đi vạch trần bọn họ, như thế nào?"

Đạo Hạc Hề cười: "Cô đi đi, tôi không có cô sẽ kể chuyện xưa."

Sơ Văn: "Thôi, vạn nhất tôi nói không lại bọn họ, anh đến làm chỗ dựa cho tôi"

Đạo Hạc Hề: "Được"

Sau khi ăn cơm xong, Sơ Vãn lại nhận được điện thoại của tổ tiết mục đài truyền hình Hồng Kông, nói là đối phương biết rõ cô và Đao Hạc Hề tới Hồng Kông, hy vọng có thể làm một chuyên đề phỏng vấn với hai vị bọn họ về giám định tác phẩm nghệ thuật và thưởng thức Phương Đông.

Sơ Văn nghe xong đương nhiên đồng ý, vừa hỏi kỹ càng đại khái chủ đề và khách quý tham gia, vừa hỏi xong vẻ mặt chợt vi diệu.

Đạo Hạc Hề nhìn vẻ mặt của cô, nhíu lông mày, nghi ngờ nhìn cô.

Sơ Văn cười nhìn qua Đạo Hạc Hề, hỏi tình huống với người phụ trách tổ tiết mục của đài truyền hình bên kia kỹ càng hơn, sau đó đồng ý mới cúp.

Sau khi cúp máy, cô cười nhìn qua Đạo Hạc Hề: "Mời tôi tham gia tiết mục giám định tác phẩm nghệ thuật, cũng mời anh rồi, tôi thay anh đồng ý rồi."

Đạo Hạc Hề: "Hả?"

Anh ta cảm giác, cảm thấy biểu hiện vừa rồi của cô là có thâm ý.

Sơ Văn: "Đang muốn lên phòng, đã có người đưa cho cái thang rồi."

Đạo Hạc Hề: " Có liên quan đến người chị họ kia của cô?"

Sơ Vãn nở nụ cười: "Đúng, mời chúng ta, cũng mời chị họ tôi, đoán chừng là nhận được tin tức, biết rõ của chúng tôi là họ hàng, cảm thấy chơi như vậy rất tốt?"

Đạo Hạc Hề yên lặng, sau đó cũng cười: "Có thể, vậy thì thật là tốt."

Phỏng vấn là vào buổi trưa, sáng ngày thứ hai, Đao Hạc Hề và cô đi dạo phố đồ cổ trước, kỳ thật trước đó hai người đã từng đi dạo qua lần thứ nhất, nhưng lúc kia vừa mới bắt đầu hợp tác với nhau, còn không tính quá quen thuộc.

Lúc ấy Sơ Văn muốn mua chút quần áo, Đao Hạc Hề còn cố ý để cho Maddocks đi với cô.

Sơ Vãn nhắc tới đoạn chuyện cũ này, cười nói: "Lúc ấy tôi muốn đi mua nội y, Maddocks này biểu hiện đơn giản rồi"

Cô suy nghĩ, nói: "Anh ta căn bản không hiểu quần áo nữ, cũng là một bên nghiên cứu bản đồ dẫn theo tôi đi"

Đạo Hạc Hề nhớ tới việc này, lại nhớ, lúc ấy dẫn Sơ Văn đi tham gia tụ hội câu lạc bộ du thuyền Cao Nhĩ Phu, thật ra lúc ấy anh ta muốn đưa cho cô một phần châu báu, nhưng nghĩ lại như vậy dễ dàng khiến cho hiểu lầm không quá phù hợp, nên thu lại.

Thời gian trôi qua, lại quay đầu nhìn quá khứ, lúc ấy ai ngờ đến, Sơ Vãn lại là huyết mạch thân nhân của anh ta.

Hai người đi dạo một vòng, ngược lại mua không ít đồ, trang phục Hồng kông so với Trung Quốc là thời thượng hơn nhiều, món đồ chơi văn phòng phẩm cũng đều rất hấp dẫn, ngược lại mua không ít đồ linh tinh.

Giữa trưa tùy tiện ăn qua, đi nhận phỏng vấn của đài truyền hình Hồng Kông.

Đây là một loại tiết mục nghệ thuật thăm hỏi, người chủ trì tên là Mạnh Lâm, mình cũng là một kẻ yêu thích sưu tầm, nhìn thấy Sơ Văn và Đao Hạc Hề, nên nhiệt tình kính nể, ngược lại hỏi trước vài câu, Sơ Vãn đều đáp lại hết.

Mạnh Lâm dẫn theo Sơ Vãn và Đạo Hạc Hề di qua chỗ thợ trang điểm, đi vào, Sơ Văn đã thấy được Trần Lôi.

Trần Lôi khẽ nhíu mày, đứng lên, chào hỏi với Sơ Văn và Đạo Hạc Hề.

Hai người đều tự trang điểm, tuy nhiên ai cũng không nói lời gì.

"Cô con gái nhỏ của anh ta chơi đùa nhảy nhót giữa khu rừng, giống như một tinh linh xinh đẹp màu xanh nhạt giáng xuống hạ giới, anh ta nhìn con gái mình, cảm thấy dường như mình nhìn thấy màu sắc của bầu trời sau cơn mưa, đó chính là màu sắc trong giấc mơ của hoàng đế."

Thật ra trong ghi chép của cái đĩa sứ không có gì liên quan tới cô con gái nhỏ của người thợ thủ công cả, nhưng cô biết người phương Tây thích nghe cái gì, câu chuyện này vốn dĩ giống với những câu chuyện cổ tích người phương Tây thích, bây giờ thêm một cô con gái của người thợ thủ công, càng có thêm khí chất truyện cổ tích Bắc Âu.