Chương 21: Mối tình đầu xoay chuyển trời đất

Viện trưởng Nghiêm hơi gật đầu, bắt đầu hạ lệnh cho đội viên ở dưới nước, thu thập mẫu vật nhiều nhất có thể, đồng thời làm tốt công việc chụp ảnh dưới nước.

Toàn bộ buổi chiều, tiến triển công việc được coi như thuận lợi, nhưng mà 4h chiều, dòng nước xung quanh đột nhiên chảy siết, quả cầu lơ lửng kéo sợi dây ở trong nước đi.

Sơ Vãn nhìn chằm chằm vào chiếc dây đang đung đưa ở trong nước, có cảm giác không tốt, vội vàng đề nghị với viện trưởng Nghiêm: “Có lẽ tình huống buổi chiều nguy hiểm, chúng ta có thể kết thúc sớm công việc của hôm nay không?"

Bởi vì chuyện lúc trước nên chủ nhiệm Vương khá là ảo não, bây giờ hận không thể làm công việc có tiến triển ngay, nói: “Nếu có chuyện gì thì lập tức bảo bọn họ đi lên là được, người phía dưới còn chưa nói gì, chúng ta không cần phải gấp."

Cô lại hỏi viện trưởng Nghiêm: “Bà hỏi người ở phía dưới chưa?"

Mặc dù viện trưởng Nghiêm nóng vội, nhưng cũng sợ đội viên xảy ra chuyện, lập tức hỏi người ở phía dưới, ai biết Chu Nhiên đáp lời rất nhanh: “Sợi dây ở dưới nước sắp đứt! Tình hình nguy cấp, tình hình nguy cấp!"

Người ở phía trên nghe nói như thế thì đều lo lắng, viện trưởng Nghiêm lập tức nói: “Nhanh, dây dự bị đâu! Ném dây dự bị xuống phía dưới!"

Sợi dây được ném xuống nước ngay lập tức, nhanh chóng chìm vào trong nước, tất cả mọi người đều nín thở, nhanh chóng nhìn xuống phía dưới.

Phải biết, độ nguy hiểm của việc lặn dưới nước rất cao, sợi dây ở dưới nước chính là sợi dây cứu mạng cho đội viên của đội khảo cổ, một khi sợi dây ở dưới nước bị đứt, các đội viên ở dưới nước rất có thể bị nguy hiểm đến tính mạng.

Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào mặt nước, chú ý vào bất kỳ động tĩnh nào ở phía dưới, cũng có hai đội viên trẻ tuổi chưa xuống đã không kịp chờ đợi, bọn họ nhìn thấy đội viên khác gặp nguy hiểm thì rất muốn xuống.

Viện trưởng Nghiêm: “Bây giờ tất cả mọi người không nên làm gì cả, phải chờ đợi, chúng ta phải tin vào đội viên của chính mình"

Tất cả mọi người không nói chuyện, mím môi, tiếp tục chờ.

Thời gian tiếp theo dài dằng dặc, dài đến mức mọi người có thể nhìn thấy dáng chiều chiếu xuống mặt biển, mà ngay trong lúc chờ đợi như ngạt thở, chủ nhiệm Vương lẩm bẩm một câu: “Buổi sáng tôi đã nói hôm nay không thích hợp ra biển..

Ông ta vừa dứt lời, ánh mắt của mấy đội viên khác giống như đinh ốc nhìn sang.

Chủ nhiệm Vương lập tức không lên tiếng.

Ông ta cảm thấy nếu ông ta còn nói tiếp thì một giây sau, các đội viên có thể trực tiếp vứt ông ta vào trong biển.

Trong khoảng thời gian chờ đợi dài dằng dặc, cuối cùng vào một thời điểm, nước bắn khắp nơi, có đội viên ngóc đầu lên, tất cả mọi người đều hỗ trợ, kéo anh ta lên trên thuyền.

Sau đó, một người, hai người... Tất cả đội viên đều thuận lợi đi lên.

Đội viên khác vội vàng hỏi thăm tình huống, hóa ra bọn họ không thể giao tiếp khi ở dưới nước, thời điểm anh ta phát hiện ra dây bị đứt thì cũng không thể nói rõ ràng, không còn cách nào khác, anh ta không thể làm gì khác hơn là vẽ lại vào bảng vẽ trước.

May mắn, mặc dù tầm nhìn lúc ấy rất ngắn, nhưng mà mọi người đều nhìn thấy, nhiều người nhanh chóng tụ tập lại chỗ của anh ta, chờ đến khi chiếc dây được thả xuống phía dưới thì bọn họ mới bắt đầu bò lên theo chiếc đây.

Chu Nhiên nói xong những lời này, tất cả mọi người trên bờ đều nghĩ mà sợ, có người đỏ cả viền mắt, nhưng mà lúc này cũng không biết nói gì, chỉ có thể đưa tay ra vỗ vỗ lên vai an ủi họ.

***

Trở lại cục cứu hộ, mọi người nhanh chóng mở tiệc nhỏ, đầu tiên là những đội viên xuống nước chiều nay chia sẻ kinh nghiệm với mọi người.

Mặc dù chỉ có một buổi chiều, nhưng mà mấy người khảo cổ xuống nước cũng có thêm được rất nhiều kinh nghiệm, họ đã đo đạc được tình trạng của chiếc thuyền và chụp được mười mấy bức ảnh.

Từ ảnh chụp, họ có thể nhìn thấy chiếc thuyền vẫn chưa bị phân hủy mặc dù đã trải qua rất nhiều năm, điều này có liên quan đến trầm tích ở xung quanh chiếc thuyền, trước mắt thì bên trên chiếc thuyền có san hô bao phủ, bị bao trùm bởi cát, vôi, vô SỐ sinh vật, ở tầng dưới có các mảnh san hô làm nền, sự tồn tại của những loại vật này khiến cho chiếc tàu có thể tồn tại hàng trăm năm mà không bị hư hại.

Người sưu tầm đồ cổ mua được giá tốt trừ phi có món đồ tốt để bán ngược lại, bằng không thì phải giấu, giấu dưới nước, bình thường giấu vài năm, đến thời điểm thì mới đưa ra.

Đồ vật bình thường có thể xuất hiện trong phong đấu giá ba đến năm năm, nhưng đồ quý hiếm thường xuất hiện ở phòng đấu giá với chu kỳ hai, ba mươi năm một lần.

Nhớ trắng ra, khi người ta có món hàng tốt, thế nào cũng phải cất giấu không thể bán ra ngay, bán liền không được giá cao, cất giữ vài năm, lớn tuổi thay đổi suy nghĩ hoặc có tình huống phát sinh mới có thể bán. Lúc này đã qua mấy chục năm, thời đại thay đổi, đương nhiên lúc bán giá tiền cũng tăng cao.