Chương 19: Thám hiểm đại tạp viện

Tô Hồng Yến bị nói cho không phản bác được, mặt đỏ tới mang tai.

Nếu đổi lại là người khác, có lẽ đã muốn khóc rống một phen, nhưng cô ta cũng đã từng gặp phải ở chỗ ba cô ta, biết được quy tắc trong đó, chính cô ta không nhìn rõ thì trách ai, người ta cũng không cố ý lừa gạt cô ta, người ta chỉ là không nói rõ, cũng chỉ tự trách mình không có mắt nhìn Sau một lúc lâu, rốt cục cô ta đã áp chế không trút bực tức trong lòng ra, cắn răng nói: "Thôi, coi như tôi bị lừa rồi! Tôi nhận thua!"

Ông cụ lấy tẩu thuốc khế đập vào ghế đá ở bên cạnh, bụi trắng bay xuống, ông ấy cười nói: "Cô bé, cái này không thể kêu là bị lừa, người ta mua đồ nhưng mua nhầm, mới gọi là bị lừa! Các cô gọi là người không có chuyên muôn, cái này gọi là chày gỗ. Chày gỗ cái gì cũng không hiểu, lại dám bỏ mấy chục đồng ra mua đồ, là đồ phá của, có tiền không có chỗ tiêu à!"

Tô Hồng Yến nghe xong lời này, quả thực là trợn mắt há hốc mồm, xấu hổ không chịu nổi, một câu cũng không nói ra được.

Ông cụ này nói chuyện đủ ngoan độc, đã được lợi còn phải làm tổn thương cô ta sau sắc như vậy!

Sơ Văn ở bên cạnh khuyên nhủ: "Chị Tô, coi như mua được một bài học đi, cũng không có gì, thủy tinh này cũng là thứ tốt, từ trong cung đời nhà Thanh ra, tính về lâu về dài cũng không lỗ, sau này có khi sẽ có giá, dù sao chị cũng không vì thiếu bốn mươi đồng này mà không có cơm ăn, mua thì đã mua rồi."

Ông cụ gật đầu: "Coi cô bé này đi, đừng nhìn tuổi còn nhỏ, nhưng mắt nhìn tốt, nói cũng có lý. Hai người các cô, đạo hạnh chưa đủ, không có việc gì thì đọc sách nhiều vào, biết thêm kiến thức, có thêm kiến thức,nhìn một cái sẽ biết!"

Tô Hồng Yến bị nói cho gương mặt lúc đỏ lúc trắng, nhưng vẫn có chút không phục, đánh giá ông cụ: "Ông nói được những lời này, có vẻ là người trong nghề, chắc tài sản rất nhiều!"

Ông cụ cười ha ha: "Mấy thứ đồ chơi cũ kỹ trong nhà tôi hả, đầy đó, đều để trong nhà kho, ông già tôi đây muốn dọn mấy thứ này rách nát này đi cho sach."

Rách nát? Ý là bán rách nát cho mình?

Tô Hồng Yến bị nghẹn lời một hơi cũng không lên nổi: "Giọng điệu cũng lớn lắm, nhà ông còn có cái gì?"

Ông cụ chậm rãi nhả khói, phun ra một vòng khói: "Nếu cô muốn xem, lát nữa đến nhà tôi xem là được, cô sẽ được mở mang tầm mắt"

Tô Hồng Yến cắn răng, muốn bào chữa cho mình, cô ta nhìn chằm chằm ông cụ kia nói: "Vậy thì tốt, chốc tôi qua đó mở mang tầm mắt, nếu ông có nhiều vậy, mở viện bảo tàng luôn cũng được!"

Trên đường trở về, Tô Hồng Yến vẫn bất bình như cũ: "Như thế nào cũng phải nhìn xem, thấy giọng điệu ông ta lớn như vậy, chắc sẽ có thứ gì tốt, chị không tin, nhất định phải được bù lại mới được!"

Lục Kiến Chiêu: "Nhà cậu học bác uyên thâm, lần này chỉ là sơ suất, cũng là do ông cụ này quá giảo hoạt, là ông ấy cố ý xuất hiện để lừa bịp, đương nhiên chúng ta sẽ mắc bẫy của ông ấy rồi."

Tô Hồng Yến thầm chấp nhận, nhưng sau khi thầm chấp nhận xong, cô ta lại sờ sờ ngọc bài trong tay, chung quy vẫn là đau lòng.

Cô ta lại bị người ta quở trách như thế, ngẫm lại liền tức, không phải là một ông già thôi sao?

Sơ Vãn quét mắt nhìn sắc mặt cô ta, không hé răng.

Thật ra mà nói, cô không hề muốn đả kích người khác như vậy, bọn họ nhìn thấy ngọc thôi thì đã khiến bọn họ cao hứng thôi, cao hứng thì cứ để cho cao hứng mấy ngày đi, cần gì phải phá hỏng mộng đẹp của người ta?

Nhưng có đôi khi con người chính là người làm theo tâm trạng, tỷ như hiện tại, tâm trạng cô quả thật không tồi.

Lục Kiến Chiêu lại đột nhiên nhớ tới cái gì, nhìn về phía Sơ Vãn: "Trước kia ông cố nội của Vãn Vãn mở cửa hàng đồ cổ, thảo nào Vãn Vãn biết cái này!"

Lúc này, anh ấy nhìn Sơ Vãn, ánh mắt kia có gì rất khác, giống như thay đổi 180 độ, giống như quay đầu nhìn lại, đột nhiên phát hiện dưới gót chân có đồ tốt.

Tô Hồng Yến vừa nghe, kinh ngạc nhìn về phía Sơ Vãn: "Vậy sao? Ông cố nội của em mở cửa hàng đồ Co?"

Sơ Vãn gật đầu: "Vâng, nhưng đều là chuyện trước kia, ông cố nội của em đã không làm từ lâu rồi, nhà em cũng không còn cái gì, em cũng là do đã từng nhìn qua thủy tinh, cho nên biết nó, cũng không biết nhiều lắm."

Tô Hồng Yến: "Em vậy là lợi hại rồi, có thể nhìn ra cái này, chị căn bản không nhìn ra được!"

Dương Thụy thường: “Bây giờ người ta đi ăn cơm trước rồi, nói lát nữa lại tới, có tới hay không tôi cũng không chắc.

Sơ Vãn: “Nếu như món này là thật, ngược lại là đồ hiếm, bây giờ tôi vừa vặn có thời gian, lập tức chạy tới, bọn họ lại tới nữa, đúng lúc chúng ta cùng nhau xem thử."

Dương Thụy Thường vội nói: “Được được được!"

Trên tường xám ngói xanh của xưởng Lưu Ly sau khi ăn tết còn lưu lại chút tuyết đọng, nhưng trên mặt đường cũng đã náo nhiệt lên, trước cửa các ngôi nhà đều có xác pháo đỏ rải rác, còn có nhà treo đèn l*иg đỏ, toàn là không khí năm mới náo nhiệt mới.

Cô lái xe chầm chậm, đúng lúc chạy ngang qua trước cửa hàng đồ của nhà họ Nhϊếp, Nhϊếp Nam Khuê đang chỉ huy dỡ hàng, Sơ Vãn nhìn xa xa, dường như là đồ sứ trắng, có hơi quen mắt.

Nhϊếp Nam Khuê cũng nhận ra biển số xe Sơ Văn, cầm khăn giấy bên cạnh lau tay, đi đến chào hỏi.

Sơ Vãn hạ kiếng xe xuống, tò mò: “Lô hàng này trông quen quen."

Nhϊếp Nam Khuê cười ẩn ý: “Cô chắc chắn quen mắt"

Sơ Vãn hồ nghi.

Nhϊếp Nam Khuê lúc này mới nói: “Đây là mua từ tay người bạn cũ của cô"

Sơ Văn ngẫm nghĩ, rốt cuộc hiểu rõ: “Giáo sư Tô Ngọc Hàng?"

Nhϊếp Nam Khuê cười, gật đầu: “Năm đó ông ta thu mua lô đồ sứ trắng đó, lỗ lớn, luôn muốn bán, nhưng lại tiếc rẻ giá giảm quá, cứ giữ lại như vậy, gần đây rốt cuộc tăng giá rồi, chịu bán ra Sơ Văn nghe vậy cười: “Ra giá bao nhiêu cho anh?"

Nhϊếp Nam Khuê: “Một mảnh năm trăm tệ, tạm được chứ?"

Sơ Văn: “Cũng được, ông ta cũng kiếm được rồi."

Bây giờ làn sóng đồ cổ dâng cao, sứ Dân Quốc cũng tăng giá, lô sứ trắng của Tô Ngọc Hàng đều là sứ trắng tầm thường, không phải đồ tốt gì, vậy mà vẫn có thể năm trăm đồng một mảnh.

Năm đó Vương Vĩnh Thanh để lại cho cô một lô lớn hàng nhái cao cấp Dân Quốc, hôm nay lấy ra, phỏng chừng cũng có thể bán với giá cao.

Nhưng cô dĩ nhiên không vội bán, đồ tốt không sợ để, có thể để tiếp thêm một vài năm.

Nhϊếp Nam Khuê: “Ông ta ta về ta tắm ao ta dù trong dù đυ.c ao nhà vẫn hơn, vì vậy, không muốn bán lắm."

Sơ Văn: “Bây giờ tình hình ông ta thế nào?"

Sơ vãn đã tốt nghiệp đại học Bắc Kinh từ lâu, mấy năm này mặc dù có liên lạc với giáo sư Nhạc, nhưng gặp mặt cũng chỉ nói về khảo cổ và nghệ thuật, không đến mức bàn luận riêng tư về người khác, mà Tô Ngọc Hàng Tô Hồng Yến cách vòng tròn của cô rất xa, cô cũng chưa từng để ý, hôm nay Nhϊếp Nam Khuê nhắc tới, liền thuận miệng hỏi một chút.

Nhất thời trong lòng cũng suy nghĩ, sau khi mình tốt nghiệp tiến sĩ thì xuất ngoại, bạn học Tống Vệ Quân lúc đó con người cũng không tệ, trở về liên lạc cùng ăn bữa cơm.

Cô lại nghĩ tới chị họ Trần Lôi của mình, vài năm trước cô ấy không biết dùng cách gì đi Nhật Bản du học rồi, đoán chừng bây giờ cũng sắp trở lại, cũng không biết người này bây giờ có dáng vẻ thế nào.

Nhϊếp Nam Khuê cười nói: “Tôi tưởng rằng cô hẳn là càng rõ ràng hơn tôi, nghe nói lúc ấy mập mờ với học sinh của mình, danh tiếng không tốt, cứ hồ đồ như vậy, gần đây muốn bỏ công việc cũ khởi nghiệp, nhưng không có tiền vốn, dứt khoát bán lô đồ sứ trắng này, gom một khoản tiền.

Sơ Văn: “Bỏ công việc cũ khởi nghiệp?"

Nhϊếp Nam Khuê: “Hình như cũng muốn làm đồ Co?"

Sơ Vãn nhất thời cũng không ngờ tới: “Nếu như thế, ông ta dứt khoát giữ lại lỗ đồ sứ trắng này từ từ bán cũng rất tốt."

Dù sao cũng là Phổ Nghi đã dùng qua, dầu gì cũng mang một chút giá trị lịch sử, đồ sứ trắng thời Dân Quốc, cất giữ, sau này sẽ luôn tăng giá, mình từ từ bán, luôn có chỗ dùng, tốt hơn so với bán trực tiếp cho Nhϊếp Nam Khuê.

Mấu chốt ông ta tự làm ngành này, đã muốn làm, thì phải nhập hàng, ánh mắt không tốt phải chịu bị lừa.

Trước kia không có đồ giả gì mấy, ông muốn mua đồ nhà Minh nhà Thanh, bị lừa mua đồ Dân Quốc, nhưng bây giờ nếu như bị lừa, đó chính là hàng nhái công nghệ bây giờ, không cùng một khái niệm.

Nhϊếp Nam Khuê vẫn cười: “Suy nghĩ của người khác chúng ta không có cách nào đoán, gấu chó bẻ cây gậy, bắt đầu này ném đầu kia, loại người như vậy tự giày vò mà chẳng được tích sự gì?"

Nói rồi, anh ta liếc nhìn trước mặt: “Lần trước trải qua chuyện giám đốc Phan ầm ĩ như vậy, danh tiếng ông hai Tôn bị hủy hoại không nhẹ, ông ấy không muốn làm ăn nữa, dứt khoát đổi cửa hàng này ra ngoài.

Sơ Vãn vừa nghe, xoắn mày: “Chẳng lẽ khoản tiền bán đồ sứ cho anh, Tô Ngọc Hàng cầm tới thu xếp cửa hàng đồ cổ này?"

Nhϊếp Nam Khuê gật đầu: “Ừ, chúc mừng cô, chúc mừng cô có hàng xóm mới"

Sơ Vãn nhất thời không nói nên lời.

Có lẽ cô bắt đầu đối phó với cửa hàng đó của ông hai Tôn đã là sai lầm, bây giờ một ông hai Tôn đi rồi, lại tới một Tô Ngọc Hàng, cái phong thủy gì vậy chứ?