Chương 17: Trở thành miếng bánh ngọt

Mà cách nhau một bức tường thị trấn nhỏ của nước Mỹ địa điểm yêu thích của những kẻ buôn lậu đó, vì vậy mà một nửa dân số của thị trấn này là người nước ngoài, ngư long hỗn tạp, đủ các loại người, hiển nhiên đây cũng chính là chỗ tốt để che giấu các phần tử bất hợp pháp.

Nhìn qua cửa kính của xe, Sơ Vãn nhìn thấy chiếc biển tiếng anh ghi là trạm thu nhận thẻ rất đáng chú ý ở dưới mặt trời.

Một đoàn người xuống phối hợp với cảnh sát Mỹ, ngủ lại tại một khách sạn coi như sạch sẽ, nhưng mà hình như cách khách sạn này không xa là nơi chứa thi thể.

Ở đây, Sơ Vãn có thể cảm nhận được rõ ràng không khí ở đây không giống như ở trong nước hoặc phần lớn các thành phố của Mỹ, so sánh với những vùng ven biển mà lúc trước cô và Lục Thủ Nghiễm đi tìm đồ thì cũng được coi là có trật tự.

Sau khi Sơ Văn đến khách sạn, cô lập tức gọi điện thoại Lục Thủ Nghiễm, nhưng mà không biết vì sao mà không gọi được, trong nhà không có người nhận, lúc này đơn vị cũng đã tan làm, không có ai ở đó.

Lúc trước nói là Trần Chinh và chú Bằng sẽ đến, nhưng mà bây giờ vẫn không thấy người đâu, nhưng Maddocks cùng với các vệ sĩ của Sơ Hạc Hề đều đã đến.

Lần này người phụ trách truy tìm văn vật xuyên quốc gia là Mạnh Tĩnh Phi, đây là một cô gái giỏi giang xuất thân từ học viện cảnh sát, rất tài giỏi.

Mọi người họp lại ở một chỗ, tổ chức một cuộc hội thảo nghiên cứu, Mạnh Tĩnh Phi lấy bản đồ ra để nghiên cứu, Sơ Hạc Hề nhìn bản đồ một lúc lâu, sau đó lại lắc đầu: “Ở chỗ này, nhưng mà tôi cũng không biết vị trí chính xác"

Anh ta bổ sung nói: “Tôi đã đến đây một lần khi còn rất nhỏ, nhưng lúc đi vào thành phố này thì tôi đã ngủ thϊếp đi, đến lúc tỉnh lại thì tôi đã ở trong một căn phòng rất lớn, cho nên tôi không thể nhớ rõ là căn biệt thự kia ở chỗ nào.

Mạnh Tĩnh Phi rất có kiên nhẫn: “Không sao cả, tôi thấy thành thị này cũng không lớn, chúng ta có thể tìm lần lượt, ngày mai lại đi tìm kiếm một chút xem có thể phát hiện được manh mối gì không"

Cô ấy nói với Sơ Hạc Hồ: “Anh thử nghĩ kỹ lại xem, ngôi biệt thự kia có cái gì đặc biệt không, bất cứ thứ gì cũng được, không cần biết nó có ích hay không, hãy cố gắng nhớ lại càng nhiều càng tốt, chúng tôi sẽ tổng hợp phân tích"

Sơ Hạc Hề gật đầu: “Được"

Chờ đến lúc rời khỏi phòng họp, Sơ Vãn cho Sơ Hạc Hề một ánh mắt, hai người cùng nhau đi qua phòng ăn của khách sạn, ăn vặt.

Sau khi Sơ Vãn ngồi xuống, nhìn chung quanh một chút thấy không có người nào, chỉ có mấy người vệ sĩ của Sơ Hạc Hề ngồi ở cách đó không xa hoặc người của nhà hàng thì cô mới lên tiếng.

Cô nhin Sơ Hạc Hề, nói: “Nói đi, đến cùng là có chuyện gì?"

Đôi mi dài của Sơ Hạc Hề nâng lên: “Hả?"

Sơ Vãn cười: “Chú không thể lừa được cháu đâu, chắc chắn là có chuyện gì muốn nói"

Sơ Hạc Hồ hơi yên lặng phút chốc, mới nói: “Người mang chú đến biệt thự đó chính là chú ba"

Sơ Văn lập tức hiểu ra.

Sơ Hạc Hề không muốn để cho chú ba của nhà họ Nhϊếp dính vào chuyện này cho nên anh ta che giấu, nếu sau này có tìm được chú ba nhà họ Nhϊếp thì cũng không đến mức để chú ba nhà họ Nhϊếp dẫn lửa thiêu thân.

Cô nhớ tới đời trước, lúc kia khi Sơ Hạc Hề tìm được chú ba nhà họ Nhϊếp, ông ấy mặc một chiếc áo khoác màu đỏ đơn giản, nhìn rất giống một người giản dị bình thường, lúc đó Sơ Văn không quá để ý.

Không biết một người như vậy, ông ấy đã từng trải qua những gì, bây giờ đang làm cái gì.

Sơ Hạc Hề: “Nghe Maddocks nói, hiện tại tiên sinh Nhϊếp cùng ba của anh ta đã tìm ra ghi chép di dân năm đó"

Sơ Văn nghe vậy thì khẽ thở dài trong lòng.

Kỳ thực cũng là chuyện của nhiều năm về trước, có khả năng là không thể tra ra được, huống hồ có thể nhìn ra được H.F có thủ đoạn cao minh, nếu như bọn họ có thể làm cho bà cô và Phúc Yến Thanh một thân phận giả thì tất nhiên là bọn họ cũng có thể làm ra một thân phận giả khác cho chú ba nhà họ Nhϊếp.

Chẳng qua là khi ba con nhà họ Nhϊếp chợt nghe thấy tin tức của người thân thì bọn họ không thể không điều tra, lúc nào cũng muốn lần theo manh mối tìm xem.

***

Ngày hôm sau, tổ đặc nhiệm cùng cảnh sát Mỹ tiến hành phối hợp điều tra, Sơ Vãn cùng Sơ Hạc Hề ở lại khách sạn, Mạnh Tĩnh Phi đã cố ý căn dặn, bảo bọn họ không nên đi ra ngoài, trị an ở đây không tốt.

Sơ Văn cũng không ra ngoài, ở trong khách sạn đọc sách một chút, lại thử gọi điện thoại cho Lục Thủ Nghiễm, kết quả vẫn không gọi được, cô thử hỏi dò Phùng Lộ Hi, Phùng Lộ Hi lại nói không rõ lắm.

David sau khi nghe lập luận của cô, nói: “Cô Sơ, liên quan đến lai lịch của bức tranh này, tôi muốn nói rõ ràng một chút, đây là một câu chuyện của Trung Quốc.

Sơ Văn: “Ừ, mời nói?"

David nói: “Trong thời Trung Hoa Dân Quốc, phu nhân của Uông Tinh Vệ là Trần Bích Quân rất tinh thông hội họa, cô ấy từ trong nhà một vị lão Hành lấy được bức “Bách Tuấn Đồ”, sau đó Uông Tinh Vệ đem bức tranh này tặng cho Hitler coi như là quà tặng sinh nhật năm mươi tuổi của ông ta, bức tranh đến nay được lưu truyền có thứ tự, đúng thực sự là bức tranh quý giá mà Hitler cất giấu năm đó.

David vừa nói ra mấy lời này, những người đánh giá bức tranh là hàng giả cũng không nói gì nữa, quá trình chuyển giao của bức tranh này hoàn toàn không có điểm gì đáng ngờ, Uông Tinh Vệ cũng là một nhân vật có quyền lực ở Trung Quốc, lúc trước ông ấy tặng nó cho Hitler, vậy đương nhiên không thể là đồ giả.

Mấy con em của gia tộc Rockefeller đứng bên cạnh cũng đều rối rít gật đầu, có người còn nhìn bức tranh với vẻ tán thưởng, hiển nhiên bọn họ rất thích nó.

Dù sao được nhìn thấy tận mắt bức tranh “Bách Tuấn Đồ” danh tiếng, là điều vô cùng hiếm có.

Nhưng Sơ Văn sau khi nghe những lời David nói, lại cười: “Vậy thì tôi càng chắc chắn, đây là hàng giả."

Nếu như lúc nãy cô chỉ là dựa vào suy đoán để xác định lai lịch của bức tranh này, thì bây giờ, sau khi nghe câu chuyện này, cô lại càng minh bạch, đây căn bản là hàng nhái chất lượng cao của Trung Hoa Dân Quốc.

Ngay sau đó cô cũng nói: "Vậy tôi cũng kể một câu chuyện, câu chuyện về việc vẽ tranh"

Trên ghế sofa, Chadwick nhàn nhã uống một ngụm cà phê: "Cô Sơ, mời kể, tôi rất mong chờ câu chuyện của cô."

David cũng gật đầu.

Lúc này Sơ Văn mới nói: "Thời nhà Thanh, có một hộ gia đình họ Kim, là dây lưng vàng*, nhiều đời ăn lương thực của hoàng thất, nhà bọn họ phụ trách việc trông ngựa ở phủ Nội vụ, nhà bọn họ có một đứa con, chúng ta gọi ông ta là Kim Nhị đi, ông Kim Nhị này từ nhỏ đã yêu ngựa, thích vẽ ngựa, đúng lúc đó có thái giám trộm (Bách Tuấn Đồ) từ trong cung ra, ông ta liền vẽ lại bức (Bách Tuấn Đồ) đó, vẽ lại một bức giống y như đúc, không sai tí nào."

*(Hoàng đái tử): Những người đeo dây lưng vàng bao gồm các con cháu trực hệ của Hoàng đế.

Mọi người tò mò: "Sau đó thì sao?"

Sơ Vãn tiếp tục nói: "Sau đó, nhà Thanh bại vong, vị dây lưng vàng này không có lương thực của hoàng thất..."

Cô giải thích: "Việc này giống như những quý tộc Anh không có nguồn sống"

Mọi người vội vàng gật đầu, tỏ ý đã hiểu.

Lúc này Sơ Văn mới nói: "Cuộc sống của ông ta trở nên khốn đốn, chỉ có thể bán vài bức tranh chữ để kiếm sống, ai biết được lúc ấy một vị thương nhân đồ cổ ở xưởng Lưu Ly, đúng lúc nhìn thấy tranh của ông ta, kinh ngạc vô cùng, biết ông ta đã từng vẽ lại ((Bách Tuấn Đồ) của Lang Thế Ninh, liền cho ông ta tiền nhuận bút, mời ông ta vẽ tranh, ông ta dựa bàn một năm, cuối cùng cũng vẽ ra (Bách Tuấn Đồ) ."

Câu chuyện này của cô nói đến đây, mọi người cũng lờ mờ hiểu được, ý này chẳng lẽ bức tranh trước mắt đây chính là bức tranh mà vị "Kim Nhị" này đã vẽ lại?

David cau mày: "Thế nhưng, bức tranh này của chúng tôi là bức tranh năm đó Uông Tinh Vệ đưa cho Hitler, khi đó Hitler vô cùng thích, xem như là một bức tranh nổi tiếng hiếm có cất nó đi."

Sơ Văn nói: "Đó là bởi vì Uông Tinh Vệ không biết vẽ, Hitler càng không biết vẽ."

David: "Vợ của Uông Tinh Vệ là Trần Bích Quân thông thạo tranh Trung Quốc"

Sơ Văn: "Không không không, cô ấy không thông thạo, theo lời người Trung Quốc chúng tôi nói, cô ấy là người hiểu biết nửa vời"

David sững sờ, bất đắc dĩ nhìn Sơ Văn.

Chadwick ở bên cạnh lại cười rộ lên: "Cô Sơ, ý cô muốn nói là, Trần Bích Quân mua tranh giả tặng cho Hitler? Kết quả Hitler còn xem là vật quý báu hiếm có cất giữ đi?"

Sơ Văn: "Đúng, chính là ý này"

Chadwick: "Vì vậy, từ Trần Bích Quân Uông Tinh Vệ đến Hitler, cho đến cả những nhà sưu tầm sau này, tất cả đều bị lừa?"

Sơ Văn: "Không sai biệt lắm."

Tuy nhiên khi cô nói như vậy, đã có mấy chuyên gia giám định nhao nhao nghi ngờ chất vấn.

"Bức tranh này giống y như đúc về cả hình thức lẫn tinh thần, cô Sơ, cô cảm thấy đây là bức tranh có thể mô phỏng ra sao?"

"Dựa vào cơ sở kỹ thuật của bức tranh này, một Kim Nhị trong miệng cô lại có thể vẽ ra, chẳng lẽ người Trung Quốc ai ai cũng là Lang Thế Ninh?"

"Cô Sơ, cô dựa vào đâu mà cho rằng, bức tranh Trần Bích Quân mua được chắc chắn là bức tranh của vị Kim Nhị kia?"

"Nếu như nói đây là tranh giả, vậy ít nhất trên tranh phải có kẽ hở gì chứ? Có ai có thể vẽ lại của Lang Thế Ninh đến không chê vào đâu được?"