“Không cần.”
“Ngọc Nhi, chúng ta cũng xem như là bạn bè rồi, cô đừng có khách khí với tôi, được không?”
“Tôi không có khách khí, anh Tạ, xin đừng như vậy.”
“Ngọc Nhi, kỳ thật tôi còn muốn nuôi mèo, muốn học hỏi một số kinh nghiệm và tâm đắc khi nuôi mèo…”
Nói còn chưa dứt lời, Hoa Ngọc Nhi đã cúp máy.
Theo cô, Tạ Minh Doãn là một người rất ngây thơ, nhàm chán.
Cô thật sự chẳng muốn lãng phí thời gian của mình mà quan tâm đến cái người nhàn rỗi này.
Dưới cái nhìn của Tạ Minh Doãn, Hoa Ngọc Nhi là vì trong lòng tức giận, vẫn so đo chuyện đào hôn lần trước.
Cho nên thái độ với anh ta mới như thế.
Sau khi bị từ chối, anh ta đúng lúc nhận được điện thoại của anh trai, bảo về nhà ăn cơm.
Lập tức lái xe về nhà họ Tạ.
Nhà họ Tạ mỗi tuần sẽ tụ hội một lần, đây là do gia chủ nhà họ Tạ, Tạ Vân quy định.
Cũng là vì sợ mọi người tình thân xa cách, cho nên mới có quy định này.
Tạ Minh Nguyệt bởi vì đang du học ở Canada, nên không thể trở về.
Trong nhà chỉ có hai vợ chồng nhà họ Tạ, còn có anh trai của Tạ Minh Doãn, Tạ Minh Trạch.
Còn có vợ của Tạ Minh Trạch, Phùng Hương.
Phùng Hương là bạn học Tạ Minh Trạch quen biết khi du học ở nước ngoài, gốc Hoa, cha mẹ đều ở nước ngoài.
Cho nên quan hệ với các thành viên trong nhà rất đơn giản, đối với hai vị nhà họ Tạ cũng tốt.
Bọn họ kết hôn mấy năm, con gái Tạ Ninh cũng năm tuổi rồi.
Là miếng thịt trong tim hai vị nhà họ Tạ.
Cũng là cháu gái nhỏ mà Tạ Minh Doãn yêu thương, có thể nói là đoàn sủng của nhà họ Tạ.
Tạ Minh Doãn cầm chìa khóa Ferrari vừa vào nhà, cháu gái nhỏ đã nhào đến.
“Chú, chú bế bế.”
Ngọt ngào ngây thờ, làm người ta nghe tim cũng tan chảy.
“Ay yo wei, Đại Bảo của chú, hình như lại nặng hơn một chút rồi.” Tạ Minh Doãn một tay ôm lấy cháu gái nhỏ.
“Mẹ nói cố gắng ăn cơm có thể lớn cao cao.”
“Ừm, mẹ con nói không sai, con phải cố gắng ăn cơm, ít ăn vặt đi.”
Đối với cô cháu gái này, anh ta cũng vô cùng kiên nhẫn.
“Minh Doãn về rồi.” Phùng Hương cười.
“Chị dâu.” Anh ta gật đầu chào hỏi.
“Ừ, vừa rồi mẹ còn nói, không biết gần đây chú bận cái gì, không thấy người đâu.”
“Em chỉ là rỗi hơi.” Anh ta gãi gãi đầu.
“Chú, chú còn yêu đường với dì xinh đẹp kia không?”
“Xuỵt, đừng lộ ra, ông của cháu nghe được sẽ đánh chú đó.”
“Chú cũng có lúc sợ?” Tạ Minh Trạch đúng lúc đi từ đằng sau đến, trong tay cầm Ipad.
“Anh cũng là, không dạy trẻ con lời hay, dạy cái gì lung ta lung tung vậy?” Tạ Minh Doãn phàn nàn, mặt trắng không chút máu liếc anh trai một cái.
Tạ Minh Doãn cười: “Này không thể trách anh được, còn không phải chuyện tình cảm của chú luôn lên bảng tin, Ninh Ninh thường xuyên lướt fb xem tin tức, chú đó…nếu như muốn khiêm tốn, vậy đừng yêu đương với người trong giới giải trí, làm cả thiên hạ đều biết. ”
“Yên tâm, lần này không phải trong giới.” Tạ Minh Doãn có chút đắc ý.
“Đây là có mục tiêu rồi?”
Tạ Minh Trạch và Phùng Hương cũng nhìn sang, nhìn anh ta.
“Sau này sẽ nói rõ ràng với hai người.” Anh ta thần thần bí bí.
Sau đó người một nhà bắt đầu ăn cơm, Tạ Vân vì chuyện đào hôn lần trước, không vừa mắt với đứa con thứ hai này.
Hai người ăn cơm cũng cách xa nhau.
Ngược lại Tạ Ninh lại thích người chú hai này, cứ kề lại gần anh ta, để anh ta bóc tôm.
“Minh Doãn à, con nhân dịp mẹ và ba con còn trẻ, cũng nên nắm lấy mà lập gia, sinh con, bọn ta còn có thể giúp con chăm…con xem Ninh Ninh nhoáng một cái đã năm tuổi rồi.” Lời này là bà Tạ nói.
“Chú, con muốn một em trai chơi với con.” Tạ Ninh có thể nói được lời này, chắc là cũng do bà nội quán triệt tư tưởng.
Tạ Minh Doãn vươn tay, nhẹ nhàng búng vào đầu cháu gái nhỏ.
“Ai nha, nhóc con này, học hư rồi… Dám tạo áp lực cho chú hai của con rồi, con muốn em trai vậy bảo ba mẹ con sinh cho con đi.”
“Tại sao lại nhắc đến hai người bọn anh rồi? Chú đó….” Tạ Minh Trạch bất đắc dĩ, từ nhỏ đến lớn, thật không ít lần gánh nồi cho cậu em trai này.
Mà Tạ Minh Doãn cũng đã nhìn ra, hôm nay mà là gia yến gì chứ, rõ ràng là Hồng Môn Yến.
Tạ Vân trừng mắt nhìn con trai, đột nhiên chất vấn: “Gần đây anh có đến công ty không?”