Bạch Cẩm Phong hít sâu một hơi: “Em cứ coi như anh không yêu tiền, coi anh như một thằng ngốc đi.”
Nói xong lời này, Bạch Cẩm Phong đứng dậy rời khỏi, ly cà phê từ đầu đến cuối không có uống một ngụm.
Hoa Ngọc Khiết sau khi Bạch Cẩm Phong đi, cuối cùng không nhịn được mà bò ra bàn khóc.
Cảm giác thất tình, đối với mỗi một người bỏ ra tình cảm chân thật, đều đau đớn như vậy.
Mặc kệ là nam hay nữa, chỉ cần thật sự yêu rồi, khoảnh khắc chia tay, đều sẽ không không thở nổi.
Hoa Ngọc Khiết vốn dĩ muốn tìm Bạch Cẩm Phong từ từ nói chuyện, hóa giải mâu thuẫn này.
Đâu biết sẽ trực tiếp như thế, thật ra nói trắng ra, đa số con cháu hào môn đều đơn thuần.
Muốn thứ gì cũng đều không hiện thực, từ nhỏ bọn họ lên lớn trong hào môn, ăn uống đồ dùng đều là những thứ xa xỉ, căn bản không biết sự vất vả của người lao động.
Không biết một đồng tiền có ý to lớn như nào, cho nên cũng sẽ không hiểu nội tâm của Bạch Cẩm Phong nghĩ gì.
Tiền lương một tháng của Bạch Cẩm Phong mới được hơn 10 triệu, ngay hôm đó mang theo thành ý, mua một chiếc khăn lụa của Burberry, cũng đã tốn mấy chục triệu.
Nhưng người nhà họ Hoa lại không để vào mắt, giống như mẹ của Hoa Ngọc Khiết nói.
Thứ này, bà ta có mấy trăm cái, không thiếu nhất chính là đồ ăn hằng ngày.
Nhưng, Bạch Cẩm Phong đã cố gắng rồi.
Tuy nhiên bà Hoa ai cũng không ít, vậy thì xin hỏi rốt cuộc là ai sai đây?
Sau do khoảng cách giàu nghèo, là hiện thực của xã hội bây giờ.
Nói trắng ra, lời của lão tổ tông vẫn đúng, hôn nhân suy cho cùng vẫn phải môn đăng hộ đối, chỉ có tình yêu không thôi là không đủ.
Ví dụ đơn giản nhất chính là Hoa Ngọc Nhi gả cho Giang Hiểu.
Hoa Ngọc Nhi uống trà cũng là trà Long Tỉnh, hơn trăm triệu một kg, đồ tốt Giang Hiểu tự nhiên cũng uống quen rồi.
Hoa Ngọc Nhi mặc sườn xám cũng dùng loại vải đắt nhất ở Giang Nam, cho nên Giang Hiểu có thể tặng xe sang tiền tỷ cho cô.
Hoa Ngọc Nhi biết vẽ tranh, biết nhảy đàn, nhất cử nhất động cũng không có chỗ nào thất lễ.
Cho nên khi Giang Hiểu sống chung cô, rất thoải mái rất tự nhiên.
Đó là bởi vì nội tình của bọn họ, bối cảnh gia đình, tu dưỡng, thậm chí tam quan cũng giống nhau.
Giang Hiểu có tiền, nhưng Hoa Ngọc Nhi cùng độc lập kinh tế không quản tiền của chồng.
Đây chính là tự tôn, đây chính là sự liên hợp chặt chẽ trong thế giới của người có tiền.
Hoa Ngọc Nhi mặc dù ở nhà họ Hoa không được sủng ái, nhưng rốt cuộc là bà cụ nhà họ Hoa nuôi lớn.
Cho nên không những chưa từng chịu khổ, thậm chí so với những chị khác còn ưu nhã hơn nhiều.
Còn mấy câu chuyện như cô bé lọ lem gả vào hào môn, bán thân cứu ba gả cho tổng tài, đa số đều là những tiểu thuyết ngôn tình cẩu huyết.
Trong hiện thực không tồn tại… Dù có tồn tại, cũng chỉ là số cực ít, dù là số cực ít, cũng rất khó hạnh phúc.
Bởi vì liên quan đến chuyện thất tình, Hoa Ngọc Khiết nảy sinh hận ý với người trong nhà.
Thậm chí ngay cả điện thoại của người nhà cũng không nghe, con cháu trong gia tộc cũng không nói lời.
Hoa Ngọc Nhi vừa hay mấy ngày nay, muốn mời Hoa Ngọc Khiết đến dạy một số vấn đề lịch sử.
Cô muốn từ nghiên cứu lịch sử của Ngũ triều Thập quốc, để sau này khi giám định văn vật càng tinh tế.
Nhưng cô gọi điện cho Hoa Ngọc Khiết, bên kia không có người nghe.
Hoa Ngọc Nhi tưởng cô ta không rảnh, lại cho lại thư thoại cho cô ta.
Cô nói: Chị tư, chị cuối tuần có rảnh không? Em muốn mời chị dạy cho em lịch sử về Ngũ triều Thập quốc, gần đây muốn mở cửa hàng nhỏ, muốn mua một số đồ cổ từ thời này, cho nên còn mới chị đến chỉ điểm cho em, chị xem thứ 7 chủ nhật khi nào rảnh, em mời chị ăn cơm, chúng ta vừa ăn vừa nói.”
Lời nói của Hoa Ngọc Nhi rất khách khí, quan hệ với Hoa Ngọc Khiết rất bình thường, nhưng chút chuyện này, cô ta cảm thấy, đều là chị em gái, uống chung một bầu sữa, cho nên không tiện từ chối?
Nhưng lần này thật sự nghĩ sai rồi.
Hoa Ngọc Khiết bởi vì thất tình, nhìn người nhà họ Hoa rất đỏ mắt.
Cho nên xem xong tin nhắn của Hoa Ngọc Nhi, chỉ trả lời hai từ: “Không rảnh.”
Ngữ khí cứng rắn, khiến Hoa Ngọc Nhi cũng không vui lắm.
“Cô chủ, sao thế ạ?” Khi Ngân Hạnh bê bát tổ yến nên cho Hoa Ngọc Nhi, vừa hay nhìn thấy sắc mặt của Hoa Ngọc Nhi.