Nhà họ Hoa.
Hoa Ngọc Đình vô tình đăng một bức ảnh của Hoa Ngọc Nhi đã hot rồi.
Vì cô viết rõ là em năm của mình.
Cho nên thu hút rất nhiều tài khoản V chia sẻ.
Dù sao thì cô năm nhà họ Hoa cũng là nhân vật chính trong hôn lễ nhà họ Tạ mấy ngày trước, thậm chí hôm đó còn cướp được cậu chủ nhà họ Giang.
Đây là một cô gái thần bí, người ngoài đề chưa từng thấy xem như thế nào đó.
Vì vậy một lúc sau đã lên hot search, Hoa Ngọc Nhi không quan tâm những chuyện này, cũng chẳng biết đến.
Ngược lại Hoa Ngọc Đình chủ động cười: ”Em năm. Hôm nay chị đăng ảnh em lên facebook, mẹ ơi, độ nổi tiếng…còn cao hơn chị, em không vào vòng giải trí thực đáng tiếc mà.”
”Em không có hứng thú.” Hoa Ngọc Nhi chỉ thản nhiên.
Đây là tính cách của cô, vòng giải trí, kinh doanh cái gì đó cô đều không có hứng thú.
Tuy nói cô không được coi trọng trong nhà họ Hoa, nhưng năm ấy ba mẹ vẫn chia cho cô 5% vốn cổ phần.
Những năm này vẫn luôn có cổ tực chỉ là chuyện làm ăn của nhà họ Hoa không tốt nên không được bao nhiêu mà thôi.
Còn không bằng tiền cô lén bán đồ cổ.
Ở nhà họ Hoa mãi đến tối, hai người mới về đến nhà của Thập Lí Xuân Phong.
Vừa đến nhà, Giang Hiểu đã nhận một cuộc điện thoại.
”Mẹ bảo anh về một chuyến, em đi không?” Giang Hiểu hỏi cô.
”Em có thể không đi không? Có chút mệt.”
Lời này là nói thật, ở nhà họ Hoa cả một ngày trời, chưa ăn ngon ngủ kĩ, quả thực muốn nghỉ sớm một chút.
Chủ yếu là bà Giang gọi điện chỉ bảo một mình Giang Hiểu qua, lại không nói đi cùng Hoa Ngọc Nhi.
Cho nên Giang Hiểu gật đầu: ”Vậy em nghỉ ngơi sớm chút.”
Sau đó Giang Hiểu một mình lái xe về nhà cũ nhà họ Giang.
Ông bà nội của Giang Hiểu đều ở một trấn nhỏ non xanh nước biếc ở phía nam, ở đó có nhà tổ nhà họ Giang.
Hai ông bà theo đạo Phật đã nhiều năm, còn ăn chay, cho nên rất ít khi về ở.
Bình thường chỉ có bố mẹ Giang Hiểu bên này, còn có vài người giúp việc, tài xế để chăm sóc.
Lúc Giang Hiểu về, chỉ có một mình mẹ ở nhà,
”Mẹ, ba con đâu?”
”Ông ấy vẫn chưa về, còn có cuộc họp.”
”À, mẹ tìm con có chuyện gì thế?”
Giang Hiểu cười ngồi xuống bên cạnh bà Giang, có thể nhìn ra quan hệ của anh với mẹ không tồi.
Ít nhất vẫn tốt hơn so với quan hệ của Hoa Ngọc Nhi với nhà họ Hoa và Tạ Minh Doãn với nhà họ Tạ.
Bà Giang nghiêng đầu nhìn con trai, hơi nhíu mày: ”Có vài chuyện, mẹ nói từng chuyện một vậy, các con sống ở Thập Lí Xuân Phong, là tạm thời hay lâu dài?”
”Chậc…chuyện này chưa nghĩ đến, sống thoải mái thì cứ sống trước đã.” Giang Hiểu không cho là đúng.
”Thằng ngốc này, nghĩ ít như vậy, cái nhà ở Thập Lí Xuân Phong là của cô dâu của con, đây gọi là gì chứ, nhà họ Giang chúng ta cưới vợ, không phải là con ở rể, sao có thể ở nhà họ Hoa được? Chủ yếu là vị trí nhà kia không tốt, hơi nghiêng, chất lượng chỉ ở mức bình thường, không thể so với dinh thự Đông Hưng mà bố mẹ mua cho con kia được. Có biệt thự gia đình, có sân vườn và bể bơi riêng. Diện tích hơn 800 mét vuông, sửa sang lại cũng tốn hơn mấy chục triệu, ở đó không phải tốt hơn ư?
Thực tế thì, ba mẹ Giang đã chuẩn bị nhà tân hôn từ sớm, tiểu khu kia gọi là dinh thự Đông Hưng.
Là khu cao cấp nhất trong thành phố, nằm trong công viên nhiệt đới, một căn nhà trong này có giá mấy trăm tỷ.
Bao nhiêu người kiếm tiền mấy đời cũng không đủ…nghĩ cũng không dám nghĩ.
” Ngọc Nhi thích ở Thập Lí Xuân Phong, thì con ở cùng cô ấy, một căn nhà, dù có lớn thể nào, không phải chỉ là chỗ ngủ thôi sao?” Giang Hiểu cười một cách ôn hòa.
Lúc này, một đoạn thông báo hiện lên trên điện thoại của anh…SS thẩm định đồ cổ hàng đầu lại xuất hiện một lần nữa trong phòng phát sóng trực tiếp, nghe nói lần này giám định một món bảo vật trên trời cố giá trị 36 nghìn tỷ.
Giang Hiểu nhíu mày, SS? Nhà thẩm định đồ cổ bậc thầy trong lời đồn kia ư? Nghe nói là nữ thì phải.