Không nhắc đến còn tốt, nhắc đến Giang Hiểu Tạ Minh Doãn liền nổi giận.
Khi còn bé suýt bị mẹ anh ta phiền chết, chỉ cần nhìn anh ta không thuận mắt một chút đã lập tức nói: “Con xem Giang Hiểu người ta như thế nào đi?”
Chắc hẳn rất nhiều người lúc còn nhỏ cũng đã có tâm tình này rồi?
Có phải là bất cứ người cha người mẹ nào cũng đều thích so sánh con mình với con người ta không?
Có một lần bà Tạ lại nói như vậy khiến Tạ Minh Doãn trực tiếp oán hận: “Mẹ, mỗi người đều có tính cách riêng của mình mà, mặc dù con không hoàn mỹ nhưng con lại là độc nhất vô nhị, Giang Hiểu cho dù tốt nhưng cậu ta cũng không phải là con của mẹ hơn nữa người ta cũng không sản xuất hàng loạt.”
Tạ Minh Doãn là kiểu người có thể làm gì thì cứ làm.
Nhưng đầu óc tuyệt đối rất tốt mặc dù sau khi đi du học về cũng phá phách không ít.
Nhưng thật sự cũng không hề tiêu tiền của ba anh ta, ở công ty anh ta chỉ là chủ tịch trên danh nghĩa mà thôi.
Ba anh ta không thích anh ta nên không hề cho anh ta tiền.
Ngược lại là Tạ Minh Trạch rất nuông chiều đứa con thứ hai của mình còn cho anh ta một tấm thẻ tín dụng ba tỉ.
Nhưng ba tỉ đối với Tạ Minh Doãn mà nói là hoàn toàn không đủ dùng.
Cho nên thật ra anh ta còn đi đầu tư ở mấy chỗ, cái gì cũng làm.
Chỉ cần cảm thấy buôn bán có lãi anh ta đều sẽ thử một lần.
Cho nên mấy năm này trong tay anh ta cũng đã có mấy trăm tỉ để tiêu vặt.
Chứ không giống như bên ngoài đồn đại xa hoa lãng phí vô độ, ăn bám đến cùng đâu.
“Giang Hiểu, ha ha, cũng bởi vì đó là người phụ nữ của anh ta nên tôi mới cướp đấy... Đời này ông đây sẽ đấu với anh ta đến cùng, cũng không tin là không thắng được.”
Tạ Minh Doãn đã nói như vậy nên những người khác cũng không dám nói cái gì nữa.
Mặc dù nhà họ Tạ không có thực lực hùng hậu bằng nhà họ Giang.
Nhưng bây giờ người có thể so đấu một phen với Giang Hiểu cũng chỉ có vị công tử nhà họ Tạ này thôi.
Mặc dù bên ngoài đều nói là Đông Hoa Tây Vương Nam Tạ Bắc Giang.
Nhưng thật ra phải xếp hạng theo thứ tự là Giang, Tạ, Vương, Hoa mới đúng.
Nhà họ Hoa không có con trai chỉ dựa vào mấy người phụ nữ chống lên một mảnh bầu trời nên căn cơ cũng không vững như vậy.
Nhà họ Tạ kinh doanh đồ trang sức rất nhiều năm bây giờ đã nằm trong top năm trăm công ty kinh doanh đồ trang sức trên thế giới.
Rất được người trong nước yêu thích, năm ngoái còn giành được danh hiệu công ty kinh doanh đồ trang trức đưuọc yêu thích nhất ở trong nước.
Một bộ trang sức phỉ thúy nhãn hiệu AILA do nhà họ Tạ tự sáng tạo ra được bán với cái giá trên trời là năm tỉ bảy.
Cùng ngày thị trường chứng khoán tăng vọt lên hai mươi phần trăm nên nhà họ Tạ liền nhảy lên trở thành nhà giàu siêu cấp gần với nhà họ Giang.
Cho nên mấy năm nay Tạ Minh Doãn hoành hành bá đạo ở Thành phố Giang đã quen, làm việc cũng không so đo hậu quả nhưng không người nào dám đắc tội với anh ta.
Người anh ta chướng mắt duy nhất là Giang Hiểu nhưng cũng rất ít chạm mặt.
Thỉnh thoảng chạm mặt nhau anh ta sẽ nói vài lời sỉ nhục nhưng Giang Hiểu người ta cũng không chấp nhặt với anh ta.
Cho nên giữa hai người vẫn chưa có mâu thuẫn gì lớn.
Nhưng lần này ở trong đám cưới, Giang Hiểu cướp mất cô dâu của Tạ Minh Doãn đã hoàn toàn đem bọn họ đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió.
Đã có không ít truyền thông bắt đầu thổi phồng lên viết ra mấy tin tức không có căn cứ.
Thời gian một tuần thoáng cái liền trôi qua
Vào ngày sinh nhật của phu nhân Hứa Ngọc Hà nhà họ Hoa Ngọc Đình khiêm tốn mở tiệc gia đình tại nhà.
Không mời người ngoài, người tới đây đều là người trong nhà và mấy người họ hàng.
Giang Hiểu và Hoa Ngọc Nhi ăn sáng ở nhà hàng Thập Lý Xuân Phong sau đó mới đi.
Bởi vì ba mẹ của Giang Hiểu đi công tác ở châu Âu nên không kịp trở về.
Nhưng nghe nói đã đưa tới quà tặng khiến người nhà họ Hoa rất cao hứng.
Trong xe Rolls-Royce Phantom, Giang Hiểu hỏi Hoa Ngọc Nhi: “Cô đoán xem tôi đã chuẩn bị quà tặng gì?”
“Không hứng thú.” Hoa Ngọc Nhi quay đầu đi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thật ra cô không hề có chút quan tâm nào tới chuyện sinh nhật của mẹ mình bởi vì trong lòng cô người thân chỉ có một mình bà nội.
Những người này chỉ là người xa lạ có chung dòng máu với cô mà thôi.
“Nghe nói mẹ tin phật nên tôi đã đặt người ta làm một chuỗi Diệp tử đàn nhỏ chất lượng không tệ.”
Thấy Hoa Ngọc Nhi không lên tiếng nên Giang Hiểu dùng cùi chỏ nhẹ nhàng huých cô một cái cười hỏi: “Nghe nói cô có nghiên cứu đồ cổ, cô mau xem giúp tôi xem tôi có bị lừa hay không?”
Nói xong anh đưa hộp gấm màu đỏ tím trong tay mình lên.