Ngân Hạnh khinh bỉ nhìn người đàn ông ngoài cửa sổ: “Trời ơi, người này da mặt thật dày, tối hôm qua bắn pháo hoa không phải cũng là anh ta sao?”
“Tiểu thư, để tôi đuổi anh ta đi.” Ngân Hạnh lập tức muốn xuống xe.
Nhưng lại bị Hoa Ngọc Nhi ngăn lại, Hoa Ngọc Nhi hạ cửa sổ xe xuống một nửa.
Tạ Minh Doãn ở ngoài cửa xe mừng như điên.
“Hoa Ngọc Nhi.” Anh ta gọi tên cô.
“Cho anh một phút.”
Hoa Ngọc Nhi cũng không nhìn mặt anh ta, chỉ lạnh lùng nhìn về phía trước xe.
“Hoa Ngọc Nhi, chuyện lúc trước là tôi không đúng, tôi sẽ nói xin lỗi với em, nhưng em không thể gả cho Giang Hiểu, anh ta không tốt như em nghĩ, có biết không? Anh ta… Được rồi, có một số việc sau này tôi sẽ từ từ nói cho em biết, em cũng thử nghĩ một chút xem, anh ta là đứa con duy nhất của nhà họ Giang, tại sao lại không thèm suy nghĩ đã muốn cưới em, đây chẳng lẽ không phải âm mưu sao? Nhà họ Giang bọn họ không phải chỉ là vì mảnh đất Hồ Tiên Nữ của nhà họ Hoa sao? Hoàn toàn không phải vì yêu em, hơn nữa, nghe nói các người ở trong Thập Lý Xuân, đó rõ ràng là nhà của em, anh ta là một người đàn ông dựa vào cái gì mà lại đi ăn bám? Anh ta…”
“Hết giờ.”
Hoa Ngọc Nhi nói xong trực tiếp nâng cửa kính xe lên, nói với Xuân Đào: “Lái xe!”
“Vâng, cô chủ.”
Xuân Đào đạp chân ga, chiếc xe lao thẳng về phía trước.
Tạ Minh Doãn: …
Được nha, muốn tiếp cận người ta, kết quả là còn chưa nói dứt lời, lại là tình huống thế này.
Cô năm nhà họ Hoa này được lắm, có cá tính.
Không phải mình chỉ chạy trốn một cái đám cưới thôi sao?
Tại sao cứ nhất định phải xử bắn anh ta?
Cho nên mới nói, đại đa số đàn ông đều có chung một đặc điểm, đó chính là càng bị áp chế thì bùng nổ càng mạnh.
Càng gặp chuyện khó khăn thì lại càng muốn khiêu chiến.
Lúc đầu Tạ Minh Doãn không đồng ý hôn sự, đào hôn chẳng qua chỉ là mình cố ý thuận tay đẩy thuyền.
Nhưng bây giờ hối hận, muốn đoạt người trở về.
Nếu như Hoa Ngọc Nhi là loại phụ nữ phù phiếm, lập tức đồng ý với anh ta, có lẽ anh ta cũng sẽ không có hứng thú như vậy.
Cũng bởi vì người ta không để ý đến anh ta, anh ta mới trông mong, hèn hạ hết lần này đến lần khác đưa mặt ra cho người ta đánh.
Chơi vui không, kí©h thí©ɧ không?
Đúng vậy, nhà giàu trong giới nhà giàu, tính cách đều khiến cho người ta khó mà nắm bắt.
Chiếc xe đã đi xa, Ngân Hạnh vẫn không quay yên tâm quay đầu nhìn lại, nói: “Không đuổi theo chứ!”
Hoa Ngọc Nhi cũng không lên tiếng.
“Cô chủ, cô nói xem, tên nhóc nhà họ Tạ này có phải bị bệnh rồi không, lúc trước người đào hôn không phải anh ta sao, bây giờ quay lại như vậy là có ý gì? Có đê tiện không?” Ngân Hạnh nhỏ giọng mắng.
Xuân Đào lái xe ở phía trước cũng cười: “Đàn ông đều như vậy, nên tôi mới nói, chúng ta không cần yêu đương gì hết, thà rằng độc thân cả đời cũng không cần đàn ông cặn bã!”
Hoa Ngọc Nhi vẫn không nói lời nào.
Liên quan tới Tạ Minh Doãn, cô thực sự không có gì để nói.
Người này giống như không có chút trọng lượng nào để có thể xuất hiện trong cuộc sống của cô.
Cũng chỉ là một người đàn ông cặn bà không cam lòng mà thôi.
Nhưng dù thế nào đi nữa cô cũng thật sự không ngờ tới, sau này…
Tạ Minh Doãn lại liều chết với cô như vậy…
Liều chết đến mức khiến cho người ta khó mà tin được.
Sau khi Tạ Minh Doãn lần nữa gặp khó thì tâm trạng không được tốt, trực tiếp hẹn một đám con nhà giàu đi đến Quốc Sắc Thiên Hương uống rượu.
Có vài người nhận thấy tâm trạng anh ta không tốt, lập tức gọi điện thoại cho mười người mẫu tới, trong đó có một người mẫu con lai gần đây đang rất hot.
“Lisa, đến chăm sóc cậu Tạ đi!” Một anh bạn nói.
Người mẫu con lai kia sải bước chân dài, vẫn chưa kịp đến trước mặt Tạ Minh Doãn.
Thì đã bị anh khoát tay nói: “Đừng đến, tôi hoàn toàn không có hứng thú!”
“Anh hai Tạ, cậu làm sao vậy? Chia tay với Lương Tiêu Tiêu sao?” Có người không sợ chết hỏi.
Tạ Minh Doãn lạnh giọng cười nhạo: “Cô ta? Cô ta là cái quái gì?”
“Vậy cậu thế này là sao? Vì sao lại phiền muộn như vậy?”
“Tôi… Ai nha, quên đi, nói ra các cậu cũng không hiểu.”
Chợ đồ cổ.
Hoa Ngọc Nhi dẫn Xuân Đào và Ngân Hạnh từ từ đi dạo, thỉnh thoáng hấp dẫn ánh mắt của người đi đường.
Có lẽ là vì ở đây rất hiếm khi trông thấy cô gái trẻ ngoại hình xinh đẹp, ăn mặc cầu kỳ như vậy.
“Cô gái nhỏ, mua đồ cổ không, ở chỗ tôi có tiền đồng, tiền ngũ đế, ba trăm ngàn một cái, rất hời nha!” Một tiểu thương chủ động chào hàng với Hoa Ngọc Nhi.