Tạ Minh Doãn tốn rất nhiều công sức để chuẩn bị pháo hoa, vừa đốt không được bao lâu thì xe cảnh sát đã kéo tới.
Cũng may cục thành phố cảnh sát đều biết cậu hai nhà họ Tạ này.
“Cậu Tạ, ngài đây là…”
“A, tôi đốt pháo hoa chơi đùa.” Tạ Minh Doãn giải thích.
“Nếu như tôi nhớ không lầm, các anh cũng không ở đây nha!” Anh cảnh sát cũng rất cứng rắn.
“Tôi… có bạn tôi ở trong đó!”
“Cậu Tạ, xin lỗi, ở chỗ này thật sự không thể bắn pháo hoa, trước tiên là vì thành phố chúng ta là thành phố văn minh, cấm bắn pháo hoa, nói cách khác, cho dù ngài muốn bắn pháo hoa, có thể đi đến bên hồ hoặc chỗ nào đó cũng được, nhưng đây là khu dân cư, làm phiền đến người dân chắc chắn là không được, chúng tôi cũng không dễ dàng, đêm hôm khuya khoắt ra ngoài, anh xem… phối hợp một chút được không?”
“Các anh tới thật nhanh, chỗ này cách nội thành xa như vậy, các anh… làm sao biết được?”
Tạ Minh Doãn lờ mờ cảm thấy có gì đó không đúng, thầm nghĩ cho dù cảnh sát có đến thì cũng tới hơi sớm một chút.
“Thực không dám giấu, cậu Tạ, là chúng tôi nhận được tố cáo!”
“Mẹ kiếp… ai dám tố cáo tôi, đưa số điện thoại cho tôi.”
Tạ Minh Doãn cũng không tin tưởng, mình theo đuổi phụ nữ, ai dám xen vào việc của người khác?
“Chuyện này... Người tố cáo lai lịch cũng không nhỏ, vẫn là không nên nói!”
Người cảnh sát dẫn đầu hơi khó xử, thầm nghĩ mấy người con cháu nhà giàu các anh thật sự khó hầu hạ.
Đêm hôm khuya khoắt không ngủ được, đốt pháo hoa cái gì, nó cũng chỉ dành cho năm mới mà thôi.
Nghe cảnh sát nói như vậy, Tạ Minh Doãn thật sự cảm thấy hứng thú.
“Người anh em, tính cách nóng nảy của tôi chắc anh cũng biết, không nói cho tôi cũng không sao… Tự tôi sẽ đi giải quyết, tôi cũng không tin… Ở trong thành phố này, tôi không thể giải quyết được kẻ tố cáo tôi?”
“Chuyện này…”
Cảnh sát chần chừ hết lần này đến lần khác, sau đó lấy điện thoại di động ra gọi điều tra một dãy số.
“Số điện thoại này, ngài xem, nghe nói…”
Nói đến đây, cảnh sát còn cố ý nhìn sắc mặt Tạ Minh Doãn một chút.
“Nghe nói đây là số điện thoại của người vợ mới của cậu Giang!” Cảnh sát nói.
Vì bây giờ số điện thoại di động đều là tên thật, nên thông tin cá nhân của từng người đều đầy đủ.
Đặc biệt là thông tin cảnh sát kiểm tra được.
Khi nghe thấy người đó là Hoa Ngọc Nhi, Tạ Minh Doãn sửng sốt một chút.
Lại nhìn kỹ số điện thoại di động một chút, không sai, chính là cô ấy.
Cái này thật đúng là…
Người phụ nữ này, mình vì cô ấy đốt pháo hoa, vậy mà cô ấy… tố cáo mình?
Thật sự là phục, nhưng nói đi cùng nói lại, đột nhiên Tạ Minh Doãn cảm thấy Hoa Ngọc Nhi này thật sự vô cùng đáng yêu.
“Được được, tôi biết rồi, các anh trở về đi!”
Nghe thấy là Hoa Ngọc Nhi tố cáo, cơn tức giận của Tạ Minh Doãn cũng tiêu tan, cũng không có ý định tiếp tục truy cứu.
“Hắc hắc, vậy pháo hoa của cậu Tạ…”
“Không đốt nữa!”
“Quá tốt rồi, cám ơn ngài đã phối hợp… Nghe nói giấc ngủ của bà Giang không tốt, nên chúng tôi cũng không có cách nào.”
“Cái gì mà bà Giang, cô ấy phải là bà Tạ!”
Câu nói này, Tạ Minh Doãn tự mình nói thầm, nên giọng nói không lớn, cảnh sát cũng không nghe rõ.
Sau khi cảnh sát rời đi, Tạ Minh Doãn đương nhiên không thể tiếp tục đốt pháo hoa.
Chỉ tìm người đem pháo hoa chở đi, mình cũng lái xe trở về.
Một vở kịch vui lại kết thúc bằng bi kịch…
Trong Thủy Vận Các.
Giang Hiểu vẫn chưa ngủ, sau khi bị pháo hoa đánh thức liền điều ra nguyên nhân, sau đó mỉm cười.
Cách làm của Hoa Ngọc Nhi khiến anh rất hài lòng.
Tố cáo Tạ Minh Doãn, việc này làm rất gọn gàng.
Nếu như không phải đã quá muộn, anh thật sự muốn đi qua khen ngợi cô vợ nhỏ bé của mình thật sự rất biết cách làm việc.
Hai giờ sáng.
Sau khi trở về Tạ Minh Doãn vẫn chưa từ bỏ ý định, lại gửi cho Hoa Ngọc Nhi một tin nhắn… Hoa Ngọc Nhi, em tố cáo chuyện của tôi, tôi không trách em.”