Tạ Minh Doãn sững sờ hơn mười giây rồi mới úp úp mở mở mà nói: “Anh đang trêu tôi đúng không?”
“Cậu Tạ nói đùa rồi, tôi trước giờ đều không nói đùa, đặc biệt là đối với người mình không thân thiết.”
Lời này của Giang Hiểu cũng đã rất rõ ràng, thứ nhất mình không thích nói đùa, thứ hai, bản thân mình thực sự không có thân với Tạ Minh Doãn.
“Cái…cái này sao vậy được?”
Sự tương phản này quá lớn, Tạ Minh Doãn nhất thời không thể nào thích ứng được.
Bởi vì trong lòng anh ta, cô năm nhà họ Hoa đó luôn được lan truyền là xấu xí cà lăm, một cô gái mà cả người nhà họ Hoa cũng không thích.
Ban đầu nói liên hôn, anh ta sống chết cũng không đồng ý.
Sau này là ba anh ta nói, nhìn trúng một miếng đất của nhà họ Hoa ở phía nam thành phố, nhà họ Hoa cũng hứa là sẽ tặng cho nhà họ Tạ làm của hồi môn.
Mặc dù giá trị của mảnh đất đó không lớn nhưng do nằm trong khu phát triển thành phố mới ở phía Nam nên người nhà họ Tạ rất thích.
Ba của Tạ Minh Doãn luôn muốn xây dựng một tiểu khu cao cấp đẳng cấp thế giới, đúng lúc miếng đất đó của nhà họ Hạ có phía sau là núi, phía trước là hồ Tiên Nữ.
Từ trên phong thuỷ mà nói, đó là một chỗ rất đẹp.
Ba mẹ khăng khăng đồng ý mối hôn sự này, cho nên khiến cho Tạ Minh Doãn hôm đó phải đào hôn, tạo nên một trò hề.
Anh ta làm sao mà ngờ được cô năm nhà họ Hoa, không những không xấu, mà con nghiêng nước nghiêng thành như vậy chứ.
“Cậu Tạ, nếu như không có chuyện gì thì mời tránh đi cho, tôi và vợ phải dùng bữa rồi.”
Giang Hiểu hạ lệnh đuổi khách.
Tạ Minh Doãn choáng váng mà ra khỏi phòng bao xuống lầu, về lại trong xe, vẫn còn cảm thấy có chút ngẩn ngơ.
Sau khi Tạ Minh Doãn đi xong, Giang Hiểu lấy menu ra, đưa cho Hoa Ngọc Nhi.
“Đồ ăn ở tiệm này đều rất tươi ngon, cô muốn ăn gì, tự chọn đi.”
Hoa Ngọc Nhi cầm lấy menu nhìn một cái: “Các loại rau xanh.”
Giang Hiểu cười phụt: “Xem trí nhớ của tôi kìa, tôi quên mất cô không ăn thịt, chỉ ăn rau, hay là chúng ta đổi chỗ khác đi.”
“Không cần, chỗ này rất tốt.” Hoa Ngọc Nhi cũng lười đi qua đi lại.
Giang Hiểu quét mắt nhìn menu một cái, thêm một số đồ ăn, sau đó đưa cho nhân viên phục vụ.
Sau khi nhân viên phục vụ ra ngoài, Giang Hiểu chủ động rót một ly nước lọc cho Hoa Ngọc Nhi, đẩy đến trước mặt cô.
“Cảm ơn.” Cô nhàn nhạt nói.
“Người vừa nãy…chính là Tạ Minh Doãn, cô cũng là gặp lần đầu tiên sao?”
Giang Hiểu đoán, với tính cách nhàn nhạt của Hoa Ngọc Nhi, chắc là trước khi kết hôn cũng không có gặp qua Tạ Minh Doãn mấy lần.
Thật sự bị anh đoán trúng rồi, quả thực là chưa gặp qua.
Nhưng mà trong lòng Hoa Ngọc Nhi rất rõ những thứ liên quan đến con người Tạ Minh Doãn.
“Phải.”
“Có đánh giá gì không?” Giang Hiểu hỏi cô.
Dường như cũng là đang thử thăm dò cô về ấn tượng đầu tiên đối với Tạ Minh Doãn.
Nhưng mà, tính cách Hoa Ngọc Nhi bảo thủ như vậy, có lẽ cũng không có đánh giá bình luận gì.
Chỉ là không ngờ, cô lại thật sự nói ra.
Cô uống một ngụm nước nóng, cho ra bốn chữ đánh giá—Người cũng như tên.
Giang Hiểu nghe xong thì lại không nhịn được mà nhếch khoé môi lên.
Trong lòng nghĩ, cô vợ nhà mình thật đúng là miệng lưỡi sắc bén.
Người cũng như tên, đây vốn là một từ hay.
Nhưng mà đối với Tạ Minh Doãn thì lại không hay rồi, anh ta luôn phong lưu, thường xuyên lên các tiêu đề tin tức giải trí.
Không phải là ám muội với nữ minh tinh này thì cũng là qua đêm ở nhà nữ minh tinh kia.
Cho nên danh tiếng luôn không tốt lắm.
Hoa Ngọc Nhi nói anh ta người cũng như tên, cũng chính là nói, giống hệt với tin đồn bên ngoài, không phải là thứ gì tốt.
Nhưng, ngay cả mắng người mà súc tích, thanh mát thoát tục như vậy, cũng thật là…
Giang Hiểu cảm thấy, càng lúc càng thích cô vợ nhỏ này rồi.
Trong chiếc Ferrari màu đỏ.
Trong lòng Tạ Minh Doãn vẫn không cam tâm, cầm lấy điện thoại: “Đức Tử, điều tra một người giúp tôi, cô năm nhà họ Hoa, điều tra đàng hoàng cho tôi, tư liệu ảnh chụp từ nhỏ đến lớn tôi đều cần.”
“Cậu Tạ, cậu bị sao thế?” Người anh em bên cạnh cũng không hiểu.
Trước đây người ta cũng được đưa đến hôn lễ rồi mà anh ta không cần, bây giờ người ta gả cho Giang Hiểu rồi, anh ta lại có hứng thú.