Lúc này, một giọng nói vang lên phía sau anh: “Thưa cậu, cô chủ đã ngủ rồi ạ”
“Ừm” Giang Hiểu quay người lại liền trông thấy cô nhóc giúp việc bên cạnh Hoa Ngọc Nhi, tên là Ngân Hạnh.
Hoa Ngọc Nhi đi đến đâu cũng mang theo hai người giúp việc này, một người mắt hai mí, một người mắt một mí, rất dễ phân biệt.
Mắt một mí là Ngân Hạnh, mắt hai mí là Xuân Đào.
Nghe nói, hai bọn họ đã ở bên cạnh chăm lo cho Hoa Ngọc Nhi hơn mười năm rồi.
“Thưa cậu, giờ cậu có rảnh không, có chút chuyện, tôi nghĩ là cần phải trao đổi với cậu một chút”
“Được”
Cũng may là Giang Hiểu không buồn ngủ, nếu cô bé này đã chủ động nói vậy, thì chắc chắn là có mục đích gì đó.
Bởi vậy, hai người bước xuống lầu đi đến phía sau phòng khách.
Xuân Đào vô cùng chu đáo rót cho Giang Hiểu một chén trà giải rượu.
Sau đó Ngân Hạnh đứng trước mặt Giang Hiểu, trong tay cầm một cuốn sổ nhỏ.
Nhìn nó giống như một cuốn sổ ghi chép, cô nhóc từ từ mở nó ra, chậm rãi đọc: “Thưa cậu, những điều mà tôi nói sau đây đều là thói quen của cô chủ chúng tôi, sau này cậu là người ở bên chung sống cùng cô ấy, tôi hi vọng cậu có thể nắm rõ thói quen sinh hoạt của cô ấy, tránh phát sinh ra chuyện khiến cả hai không hài lòng”
“Nói đi” Giang Hiểu dựa người lên sofa, cảm thấy chuyện này vô cùng thú vị.
Hoa Ngọc Nhi cùng hai cô nhóc này làm chuyện gì cũng rất cứng nhắc bảo thủ, tuy nhiên cũng do là không hòa hợp với cuộc sống hiện đại, nên là anh cũng thấy nó khá là thú vị.
Ngân Hạnh chậm rãi lên tiếng: “Từ nhiều năm nay cô chủ chúng tôi có thói quen ngủ trước 10 giờ tối, 6 rưỡi sáng dậy ăn sáng, cô chủ chúng tôi không ăn thịt mà ăn chay đã nhiều năm, loại rau mà cô ấy thích ăn nhất là rau mùi, còn có đậu phụ, rất ghét ăn đậu bắp”
Xuân Đào bổ sung thêm: “Mỗi ngày cô chủ chúng tôi chỉ ăn 2 bữa, bữa sáng lúc 6 rưỡi và bữa trưa lúc 12 giờ, 2 giờ chiều sẽ uống trà chiều, ăn một chút bánh ngọt và uống trà, chỉ uống lá trà Long Tĩnh Tây Hồ, sau 3 giờ chiều sẽ không ăn gì nữa mà chỉ uống nước”
Ngân Hạnh nói tiếp: “Cô chủ chúng tôi thích yên tĩnh, không thích nơi đông người, nếu như sau này cậu chủ muốn mời khách đến ăn cơm thì đừng tổ chức ở Thập Lí Xuân Phong mà hãy đến chỗ khác, cô chủ không biết nấu ăn, cô ấy có nuôi một con mèo đen tên Tiểu Hắc, nhưng ban đêm Tiểu Hắc thường ra ngoài chơi không về nhà, nên có thể không cần để ý đến điều này, nhưng mà sau này nếu cậu gặp nó thì đừng xua đuổi nó, cứ đánh nó là được rồi”
Nghe đến đây, Giang Hiểu không khỏi xoa xoa huyệt thái dương, anh cảm thấy đầu óc ong hết cả lên.
Cô nhóc này thoạt nhìn thì đơn giản, nhưng sao lại khó chiều thế này.
Riêng việc ăn chay thôi cũng khiến cho người khác không đỡ nổi rồi.
Xuân Đào nhìn Giang Hiểu một hồi rồi nói tiếp: “Lúc cậu và cô chủ ở Thập Lí Xuân Phong, ai ngủ phòng người nấy, nếu cô chủ không cho phép thì không được tự ý lại gần không gian riêng của cô ấy, ngày lễ tết nếu như phải về nhà cũ hay nhà họ Hoa, thì trước mặt mọi người có thể ngủ chung phòng, nhưng không được chung giường”
Giang Hiểu cười: “Cô ấy tách bạch rõ ràng thật đấy”
Ngân Hạnh tiếp lời: “Trong thời gian hai người kết hôn, kinh tế độc lập, nếu như cậu muốn làm giấy chứng nhận tài sản trước hôn nhân, cô chủ chúng tôi sẽ hết sức phối hợp… Cậu cũng yên tâm, cô chủ chúng tôi cũng không tiêu một đồng nào của cậu”
“Sao, sợ tôi không nuôi được cô ấy à?” Giang Hiểu bình tĩnh lên tiếng.
“Không phải, đây là thói quen cá nhân của cô chủ chúng tôi, mong cậu hiểu cho” Xuân Đào vội vàng giải thích.
“Còn nữa không?” Giang Hiểu tiếp tục hỏi.
Hiện giờ anh đột nhiên phát hiện ra, không chỉ có Hoa Ngọc Nhi khó chiều, mà ngay cả hai cô nhóc giúp việc này cũng không phải là người dễ động vào.
“Còn một chuyện nữa, cô chủ chúng tôi nói, ở bên ngoài cậu có thể có người phụ nữ khác, nhưng không được làm lớn chuyện, dù sao mặt mũi nhà họ Hoa cũng sẽ bị ảnh hưởng… Chỉ cần không xuất hiện trên tiêu đề các phương tiện truyền thông, cô chủ nhất định sẽ không can thiệp vào cuộc sống riêng tư của cậu, nhưng nếu xảy ra chuyện có con ngoài giá thú, thì không được mang về đây, cô chủ chúng tôi nói, cô ấy không có nghĩa vụ nuôi con thay cậu”
“Ai yo, chuyện này cô ấy có vẻ rộng lượng quá” Giang Hiểu thấp giọng cười.
Trong đầu anh bây giờ thậm chí còn nảy ra được một ý là, dáng vẻ khi nói những lời này của cô ấy chắc là đáng yêu lắm đây.