Giang Hiểu rất bình tĩnh mà buông một câu: “Cô ấy không đến”
“Không nể mặt bọn này chút nào sao? Không phải chứ…”
Cao Lâm nói như vậy khiến cho ai nấy đều cảm thấy ngạc nhiên, dù sao thì mọi người cũng đoán được xuất thân của cô dâu chắc chắn không bằng nhà họ Giang.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, bất kì cô gái nào được gả vào nhà họ Giang đáng lẽ ra phải cảm thấy cảm tạ trời chứ?
Sao lại có chuyện không nể mặt Giang Hiểu như thế được?
Người phụ nữ ấy chẳng lẽ lại ngu ngốc đến thế sao?
Tần Chính Đình cũng hùa theo trêu chọc: “Mình thì lại thấy là không phải người ta không đến, mà là cậu không cho thì đúng hơn, cái tên này, hẹp hòi vừa thôi chứ, không muốn để cho chúng ta ngắm vợ mình, định kim ốc tàng kiều à?”
Giang Hiểu sải bước đi tới, ngồi xuống bên cạnh Tần Chính Đình, tựa người ra phía sau ghế sofa.
“Chỉ có cậu hiểu mình”
Vừa dứt lời đám đàn ông đều cười rộ lên.
“Aiya, cậu Giang nhà chúng ta nhanh như vậy đã kết hôn rồi, vậy thì chắc là sẽ không có cơ hội ngồi cùng người đẹp nữa nhỉ?” Cao Lâm tiếp tục trêu đùa.
“Đừng nói như thể từ trước tới giờ mình toàn như thế, sỉ nhục danh tiếng mình lắm”
Vương Lạc Nham cầm một điếu xì gà lên rồi đưu cho Giang Hiểu.
Giang Hiểu nhận lấy điếu xì gà, rồi quay sang Cao Lâm đang nhắng nhít nhờ châm lửa.
Trong đám thanh niên ở đây, Cao Lâm nhỏ tuổi nhất, là cháu của Sở trưởng Cao, là báu vật mà nhà họ Cao vô cùng cưng chiều.
Còn về lí do vì sao cậu ta lại chơi chung với bọn họ ư?
Đó là do đám bọn họ đều có chung sở thích là đánh golf và chơi bi-a.
Tuy Cao Lâm nhỏ nhất nhưng lại vô cùng có năng khiếu.
Cậu ta chơi rất tốt, dù tính cách lại có phần ngỗ ngược, nhưng bản chất lại không hề xấu, vậy nên chơi rất thân với anh em ở đây.
Mấy ngày trước Cao Lâm vừa kết thúc kì nghỉ ở Bắc Âu, vừa mới đặt chân về đến nơi thì đã nhận được một tin tức bom tấn.
Giang Hiểu kết hôn rồi, hơn nữa cô dâu lại là vị hôn thê của Tạ Minh Doãn.
Đây là một chuyện vô cùng lớn, vậy nên bọn họ phải đợi đến khi Giang Hiểu có thời gian rảnh rỗi mới nháo nhào gọi anh đến uống rượu.
Thực ra là để thuận tiện hỏi xem chuyện này là thế nào.
Ở đây, ngoại trừ Cao Lâm ra, mấy anh em còn lại đều thờ ơ phụ nữ.
Tần Chính Đình vốn đã có người yêu, nhưng hai năm trước lại không may qua đời vì ung thư vυ".
Chuyện này là một cú sốc lớn đối với anh ta, bởi vậy nên từ đó đến giờ vẫn chưa có ai khác.
Vương Lạc Nham thì công việc bận rộn, không có thời gian rảnh, cũng là một tên độc thân lâu năm.
Nhưng nhà họ Vương lại vô cùng danh giá, là một trong tứ đại gia tộc, thân phận này cũng đủ để khiến cho chuyện kết hôn không có gì đáng lo ngại.
Cao Lâm thì dẫn theo một đám bạn trẻ trung giàu có đến, đủ cả nam lẫn nữ.
Vì để khuấy động không khí, cậu ta còn gọi mấy cô người mẫu xinh đẹp đến để tạo sự sôi động.
Mấy cô gái cũng khá là phóng khoáng, vừa mới đến thì chơi trò đổ xúc xắc uống rượu, sau cùng thì uống đến mức điên cuồng mất kiểm soát.
Âm nhạc xập xình, mọi người điên cuồng nhảy nhót,
Nhân lúc mọi thứ xung quanh đang hỗn loạn, Tần Chính Đình cúi đầu hỏi Giang Hiểu.
“Lão Giang, chuyện của cậu là sao đấy? Sao lại kết hôn chớp nhoáng như thế, hơn nữa lại cướp người của nhà họ Tạ… Đây không phải là phong cách của cậu”
Giang Hiểu nghe thấy vậy chỉ cong môi rồi buông một câu: “Anh hùng cứu mỹ nhân”
“Đừng nói nhảm, nghiêm túc xem nào, bọn mình tò mò mất cả ngày trời rồi”
Quả thật, không chỉ có Tần Chính Đình, mà ngay cả người hướng nội như Vương Lạc Nham cũng muốn hỏi Giang Hiểu, tại sao lại chuyện cả đời lại định đoạt một cách vội vã như thế.
Mà trọng điểm lại là, cướp vợ của người khác ngay trong chính hôn lễ của người ta.
Làm vậy há chẳng phải đẩy mối quan hệ với họ Tạ vào thế bí hay sao?
Thật ra mọi chuyện như nào thì mọi người cũng biết sơ qua, bởi dù sao thì ở hiện trường cũng có rất nhiều vị khách đến tham dự.
Chẳng qua là, cái tên Tạ Minh Doãn kia lại lên giường với tình nhân ngay trong ngày cưới.
Một mình cô dâu phải đối mặt với hàng nghìn khách khứa, nhưng cô dâu lại là một người mạnh mẽ.
Chẳng những không hề suy sụp khóc lóc, mà còn nhấc tay chọn bừa một chú rể khác cho mình.
Mà người ấy, lại chính là Giang Hiểu.
Bây giờ bên ngoài đều bàn tán nội dung như vậy, nhưng cụ thể ra sao, bọn họ muốn nghe từ chính miệng Giang Hiểu.
Giang Hiểu dựa người lên chiếc sofa màu đỏ sang trọng mang phong cách châu Âu, mỉm cười sâu xa.
Anh nói