Giang Hiểu vừa nói vừa tự mình đi vào.
Nói thật thì không có lời nào để nói với mấy người kia cả, cũng không vui vẻ gì, nói vài câu thì Giang Hiểu liền lấy cớ đi thăm bà nội mà đi ra sân sau.
Không ngờ đến vừa đi đến cửa thì nghe thấy lời nói lúc nãy của Hoa Ngọc Nhi nói với bà nội, cũng coi như là đúng lúc.
Bị người ta bắt tại trận, Hoa Ngọc Nhi cũng có chút xấu hổ, cũng không lên tiếng nói chuyện.
Ngược lại là bà cụ có chút vui mừng.
Khoát khoát tay dặn dò người làm: “Nhanh lấy cho đứa nhỏ một cái ghế đi.”
“Bà nội, sức khỏe của bà sao rồi?”
“Tốt tốt tốt, sức khỏe của bà nội gần đây không tệ, hai người các con đó nha, cũng xem như là có duyên phận, Ngọc Nhi cũng đã nói với bà rồi, nói là nhà của con đối xử với nó vô cùng tốt.”
“À? Cô ấy đã nói như vậy ạ?” Giang Hiểu buồn cười nghiêng đầu liếc nhìn Hoa Ngọc Nhi một cái.
Hoa Ngọc Nhi mặt không biểu cảm, ra vẻ trấn định.
“Hồi trước á, ông bà của con lúc còn sống cũng có qua lại với bọn ta, gia thế nhà họ Giang của con cũng lớn, nhân phẩm cũng không tệ, Ngọc Nhi được gả vào nhà của con thì bà cũng yên tâm rồi.”
Dù sao cũng được sinh ra trong một gia tộc lớn, mấy lời nói này của bà cụ rất thiện chí.
Đương nhiên cũng chỉ là hi vọng cháu gái có thể có một cuộc sống tốt ở nhà họ Giang.
“Bà nội quá khen rồi, nhưng mà bà nói cũng rất đúng, Ngọc Nhi với con đã có duyên phận, vậy thì con sẽ đối xử tốt với cô ấy.”
Cái này được coi như là lời hứa hẹn ở trước mặt của bà hả?
“Hà, lấy hộp gấm của tôi ra đây.”
“Dạ.”
Người làm được gọi là dì Hà nhanh chóng đi vào một căn phòng khác trong phòng của bà cụ, mang một hộp gấm được điêu khắc màu đỏ sẫm, vuông vức, rất tinh xảo.
Người sáng suốt vừa nhìn liền biết là đồ tốt.
Bà cụ run rẩy lấy một chiếc chìa khóa làm bằng đồng từ chiếc gối đầu ở bên cạnh, mở hộp gấm ra.
Sau đó lấy một chiếc khóa vàng mới tinh từ bên trong ra.
Nhét vào trong tay của Hoa Ngọc Nhi: “Nè, con cầm đi.”
“Bà nội ơi, con không cần đâu, biệt thự Thập Lí Xuân Phong bà cũng đã đưa con rồi, mấy người chị kia đều nói là bà bất công, con cũng không thể lại nhận đồ của bà được, bà cứ giữ lại đi.
Thấy bà cụ lại muốn đưa đồ cho mình, Hoa Ngọc Nhi liền nhanh chóng từ chối.
“Cũng không phải là cho con, chiếc chìa khóa vàng này là do bà đã mời người ta chế tạo từ mười năm trước, bởi vì độ khó cao cho nên đã làm một đôi như thế, bà nghĩ chờ đến tương lai con kết hôn, có con thì lại để lại cho cháu chắt. Tiếc là… bây giờ sức khỏe của bà không tốt, cũng không biết là chờ được đến ngày đó không, con cầm đi, coi như là cho con của các con sớm một chút.”
Bà cụ đã khăng khăng muốn đưa cô rồi, Hoa Ngọc Nhi cũng không từ chối được.
“Cô năm, cô cứ lấy đi, đây là tấm lòng của bà chủ mà.” Người làm ở bên cạnh cũng thuyết phục.
Hoa Ngọc Nhi đành phải nhận lấy cặp chìa khóa nhỏ này, vành mắt đỏ hoe.
Giang Hiểu cũng có chút cảm động, nói: “Cảm ơn bà nội, có điều thân thể của bà nội khỏe mạnh, chắc chắn là không có việc gì đâu. Chờ đến lúc bọn con sinh cục cưng rồi, con sẽ ôm bé đến đây để tự mình nói lời cảm ơn với bà.”
“Bà cụ chỉ cười cười, cũng không nói nhiều.”
Bệnh của bà, trong lòng của bà có tính toán.
“Thời gian cũng không còn sớm nữa, hai người các con nhanh chóng đi ra sân trước ăn cơm đi, hôm nay không thể ngủ lại ở đây, ăn xong bữa cơm, thừa dịp trước khi mặt trời xuống núi thì về nhà sớm một chút.”
“Bà nội.” Hoa Ngọc Nhi còn lưu luyến không rời.
“Đi đi, hôm khác lại đến đây thăm bà.” Bà cụ vỗ tay Hoa Ngọc Nhi.
Cuối cùng, cô cũng rời đi trong lưu luyến.
Một bữa cơm ở nhà họ Hoa cũng không vui vẻ gì, dường như là Hoa Ngọc Nhi cũng không nói được mấy câu, cơm nước xong xuôi thì liền đi khỏi.
Trên đường trở về, Giang Hiểu nhận một cuộc điện thoại.
Anh còn cố ý mở loa ngoài.
Ở bên trong là giọng nói ồn ào của một người đàn ông: “Mẹ kiếp chứ, Giang Hiểu cậu vậy mà lại đã kết hôn rồi à, cậu cũng không thông báo với anh em một tiếng, không có thành ý gì cả. Tối hôm nay nhất định phải đến quán mời bọn tôi uống rượu, nếu không thì sau này chúng tôi sẽ không nhận người anh em là cậu nữa đâu.”
“Được rồi được rồi, mời các cậu uống rượu.”
“Dẫn theo chị dâu mới cưới luôn đi, để cho anh em bọn tôi nhìn một chút.” Người ở bên kia nói.
Giang Hiểu không trả lời lại, mà là theo bản năng liếc trộm nhìn Hoa Ngọc Nhi một chút.
Hoa Ngọc Nhi lập tức lạnh giọng từ chối: “Tôi không đi, muốn đi thì tự anh đi đi.”
Ai dô, cái này là không nể mặt đó… đánh thẳng vào mặt.