Hoa Ngọc Nhi do dự một chút, cuối cùng vẫn kêu lên một tiếng: “Ba, mẹ.”
Giọng nói cũng không phải là rất lớn, nhưng mà hai người lớn nhà họ Giang và Giang Hiểu đều nghe thấy rất rõ ràng.
“Ôi, đứa trẻ ngoan.”
Mặc dù là bà Giang cũng không phải là rất tình nguyện, nhưng việc cũng đã đến nước này rồi, hơn nữa cô gái này nhìn thì cũng rất xinh đẹp.
Chỉ là khi nhìn thấy bộ dạng xuất chúng này, sự khó chịu ở trong lòng lúc trước cũng đã mất đi mấy phần.
Ba Giang cũng khẽ vuốt cằm, dù sao con gái người ta cũng đã kêu ba gọi mẹ rồi, cho dù có tình nguyện hay không thì cũng phải tôn trọng.
Huống hồ gì, cho dù hiện tại nhà họ Hoa đã xuống dốc, dù sao trước đó cũng có qua lại với nhau, cũng không thể làm khó quá.
Cho nên hai vợ chồng nhà họ Giang cũng đã chuẩn bị thay đổi cách xưng hô từ trước.
Đối với gia đình giàu có như nhà họ Giang mà nói, đương nhiên cũng không thể nhỏ nhen như vậy được.
Bà Giang lấy ra một tấm thẻ đen nhét vào trong tay của Hoa Ngọc Nhi.
“Ở đây có một tấm thẻ, là chút tâm ý của mẹ và ba của con.”
Hoa Ngọc Nhi nhìn Giang Hiểu một chút, anh liếc mắt ra hiệu có thể nhận lấy.
Hoa Ngọc Nhi cũng không từ chối, gật gật đầu: “Cảm ơn ba, cảm ơn mẹ.”
“Con ngồi đi.” Bản thân của ba Giang và mẹ Giang cũng không có thành kiến đối với đứa con dâu này, chẳng qua là cảm thấy chuyện này quá mức đột ngột.
Thử hỏi xem, hai người bọn họ đi tham gia hôn lễ của hai nhà Hoa Tạ, lúc đến thì đi tay không, trở về lại có thêm một nàng dâu nữa chứ?
Bắt cóc con dâu của nhà họ Tạ về nhà, cái này… cái này quả thật hơi khiến cho người ta khó tiếp nhận được.
Đương nhiên, kẻ đầu tiêu của tất cả những chuyện này đều là do đứa con trai cưng của hai người bọn họ, Giang Hiểu.
Hoa Ngọc Nhi gật gật đầu, ngồi trên chiếc ghế sofa kiểu nước T ở phía đối diện, tư thế đoan trang, rất lịch sự.
Giang Hiểu quan sát cô thật tỉ mỉ, phát hiện cô cũng không quá giống một cô gái khoảng chừng hai mươi hai tuổi.
Nhất cử nhất động đều rất ổn trọng, sự ổn trọng và thành thục không nên có trong độ tuổi này.
“Chuyện của con với Giang Hiểu, nó cũng đã nói với ba mẹ rồi, chuyện này quá đột ngột, ba và mẹ quả thật cũng chưa chuẩn bị tâm lý tốt. Có điều chúng ta cũng đã nhận người con dâu là con thì sẽ không lạnh nhạt con, nhà họ Giang của chúng ta cùng với nhà họ Hoa cũng là bạn bè cũ, chúng ta sẽ bổ sung sính lễ sau, hôn lễ cũng sẽ được bổ sung, sẽ không để con tủi thân mà bước vào cửa như vậy đâu. Ba và mẹ của nó cũng chỉ có một đứa con trai, không cần hai đứa phải ưu tú bao nhiêu, chỉ hi vọng là hai đứa sống yên ổn, hòa thuận với người một nhà liền tốt rồi.”
Ba Giang là một người hiểu lý lẽ, suy cho cùng thì cũng là một nhân vật lớn, trong mấy năm này cũng gặp qua không ít chuyện.
Thật ra thì cho dù có từ chối cũng bình thường thôi, nhưng mà ông lại không làm vậy.
Có một câu nói như thế này, nhân vật càng lợi hại thì càng khiêm tốn và lễ phép.
Lời nói này của ba Giang đã cho Hoa Ngọc Nhi sự tôn trọng rất lớn, cũng tôn trọng với nhà họ Hoa.
Trong lòng của cô cũng nhẹ nhàng thở ra, nghĩ đến ba mẹ chồng này cũng tính là dễ ở chung.
“Ba, con cũng không cần sính lễ và hôn lễ đâu, con vẫn cảm thấy kết hôn là chuyện của hai người, chuyện này cũng đã làm cho rùm beng lên rồi, con không muốn lại đẩy hai nhà Hoa Giang của chúng ta lên đầu sóng ngọn gió. Con cảm thấy không bằng cứ xử lý đơn giản như vậy đi, nếu như sau này có cơ hội thì lại nói tiếp.”
Giang Hiểu cũng cảm thấy rất bất ngờ, không ngờ rằng Hoa Ngọc Nhi lại là một người có chủ kiến như vậy.
Cách này không tệ, anh cũng không thích khoa trương, Giang Hiểu không giống với Tạ Minh Doãn.
Mặc dù đều là con cái của gia đình giàu có, nhưng mà một người thì khoa trương, một người thì đơn giản.
Một người thì cứ thích xuất hiện trên trang bìa của tạp chí lớn, một người thì im lặng làm việc ở công ty, bình thường đánh bóng rổ, làm chút chuyện mà mình thích.
Nghe thấy Hoa Ngọc Nhi nói như thế này, ba Giang và vợ của mình nhìn thoáng nhau.
“Cũng tốt thôi, vậy thì trước tiên cứ dựa theo lời của con nói mà xử lý.”
Sau khi nói mấy câu với nhau trong phòng khách, hai người bọn họ lại cùng nhau lên lầu nghỉ ngơi.
Đi vào phòng ngủ, Hoa Ngọc Nhi liền đưa tấm thẻ đen cho Giang Hiểu.
“Có ý gì chứ?” Anh nhìn cô, trong mắt vẫn mang theo ý cười như cũ.