Chương 52: Phụ trách lẫn nhau

Lạc Lạc ngước đầu thật cao, tức giận nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc.

Thật hận không thể một tát đánh tới nụ cười đắc ý lại giả dối trên khuôn mặt hắn.

Cười cười cười, suốt ngày cười, hắn nghĩ rằng nụ cười của hắn đẹp lắm sao!

Hắn cười như gió xuân phất nhẹ vào mặt thân thiết vạn phần, môi đẹp chứa ý cười “Ngươi mười tuổi……bắt đầu hiểu chuyện rồi, làm con dâu nuôi từ bé vừa vặn, sẽ không rước lấy phiền toái.”

Thương Nguyệt Vô Triệt lại cúi thấp một chút càng thêm dựa sát vào nàng, nhìn ra dưới ánh mắt của nàng muốn đập ý đồ của hắn.

Haiz……..Một con mèo con khinh suất.

Trước khi nàng nhịn không được muốn động thủ, hắn khẽ nói với nàng: “Tiểu Oa Nhi, muốn động thủ sao? Hoàng thượng ở đây có thể không tiện cho lắm, không bằng chúng ta đi chỗ yên tĩnh khác luận bàn cho tốt một chút.”

Nghe vậy, Lạc Lạc cưỡng ép dục nợ ngưng lại động thủ.

Thấy nàng đồng ý lời của mình, Thương Nguyệt Vô Triệt đưa tay rất thân thiết mà nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng một cái, ngược lại mặt hướng về phía hoàng thượng.

“Phụ vương, con muốn đưa Lạc Lạc đi đến những nơi khác xem một chút.”

Hoàng thượng híp con mắt già, trầm ngâm một chút liền khoát tay: “Đi đi đi đi, Lạc Lạc còn nhỏ, nếu như con khăng khăng chỉ định nó làm vương phi, vậy thì phải kiên nhẫn mà khai thông nó cho tốt, đừng có bạc đãi nữ nhi của Thượng Quan khanh gia biết chưa?”

“Nhi thần cẩn tuân mệnh lệnh của phụ hoàng.”

Dứt lời, Thương Nguyệt Vô Triệt rất tự nhiên mà nắm tay bé nhỏ của Lạc Lạc, dẫn nàng đi về phía cửa ra vào của Ngự Hoa Viên.

Lạc Lạc liếc mắt trừng hắn, ai muốn nắm tay với ngươi.

Hắn giống như không biết nàng đang trừng hắn mà bình thường ưu nhã nhìn về phía trước.

Lạc Lạc nhéo cổ tay một chút muốn tránh ra, thế nhưng hắn lại trước một bước thực thi lực.

Tay nhỏ bé của nàng bị hắn nắm rất chặt, đừng nói là giãy dụa, ngay cả cử động một chút ở trong tay to của hắn cũng không có cửa.

Xuyên qua hành lang cung, đi qua đường nhỏ, bọn họ đi đến một cái lương đình yên tĩnh.

Hắn rốt cuộc buông lỏng tay nhỏ của nàng ra.

Lạc Lạc lập tức lui cách xa hắn vài bước, chống nạnh nhìn hắn.

“Thương Nguyệt Vô Triệt, người thật là quá đáng, sao có thể hành động tùy ý mà quyết định cuộc đời của ta, ta không muốn gả cho ngươi!”

Hắn xoay người hất tay, một chiếc quạt giấy trong ngón tay thon dài của hắn vỗ ra một đạo phong cảnh đầy xuân sắc, mà lại tiêu sái.

Thuận theo, hắn dùng quạt giấy phất qua gương mặt của nàng, cười đến cợt nhã.

“Tiểu Oa Nhi, ngươi nhìn thân thể của ta, lại hôn ta, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy ngươi nên phụ trách đối với ta sao?”

Phụ trách đối với hắn?

Lạc Lạc trợn to hai mắt bật thốt lên: “Ngươi cũng nhìn thân thể của ta hai lần, sao không thấy ngươi phụ trách đối với ta?!”

Nghe vậy, con ngươi đen của hắn xẹt qua ánh sáng cười trộm, mím môi cười khẽ: “Tiểu Oa Nhi, ta không phải đang phụ trách đối với ngươi nha, ta nhìn ngươi, ngươi cũng nhìn ta, chúng ta phụ trách lẫn nhau không phải vừa vặn sao?”

A………..

Lạc Lạc hận không thể tìm sợi dây thắt cổ cho xong, nàng đang nói cái gì a, thật sự là bị tên kia giận điên lên.

Hít một hơi thật sâu, nàng cố gắng để ình tĩnh táo lại.

Mắt to trong suốt xem xét hắn, nàng lý trí mà hỏi: “Thương Nguyệt Vô Triệt, ngươi làm như thế rốt cuộc có mục đích gì?”

Mục đích?

Con ngươi đen của Thương Nguyệt Vô Triệt lóe lên một chút, lẳng lặng mà nhìn nàng, con ngươi đen thâm thúy u ám không thấy đáy, có chút thâm trầm.

Đợi hồi lâu cũng không thấy hắn nói chuyện, Lạc Lạc chỉ cảm thấy bị hắn suy nghĩ cả người run lên.

Sao lại cảm thấy hắn rất quỷ dị, giống như đang tính toán nàng cái gì, hơn nữa tuyệt đối không phải là chuyện tốt!