Mắt thấy tên lụa đỏ càng ngày càng đến gần, bão táp thay đổi cũng chẳng qua là như thế đi.
Lạc Lạc quay đầu hung tợn mà trừng mắt về phía Thương Nguyệt Vô Triệt, hắn đang cười mỉm khóa lại ánh mắt phóng hỏa của nàng.
Xem ra, tiểu vương phi mà hắn chỉ định hình như không hài lòng lắm về hắn vị hôn phu tương lai này, haiz………
Nhìn thấy nụ cười của hắn, giống như nàng đã là vật ở trong túi của hắn, Lạc Lạc chỉ cảm thấy hỏa khí càng thêm tăng vọt.
Nàng giận quá thành cười, nghĩ là nàng sẽ ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ sao?
Con ngươi đảo một vòng, mục tiêu định trụ là một nữ nhân bên cạnh cách mình gần nhất, nàng giả bộ lui về phía sau một bước trật chân té.
“Ây da!”
Thân thể của nàng ngã về phía sau, hoảng hốt lo sợ mà kêu lên đồng thời đưa tay lôi kéo nữ nhân kia.
Bị Lạc Lạc đột nhiên kéo, nữ nhân kia trở tay không kịp mà thét chói tai: “A ——”
Đồng thời lảo đảo một bước, nàng đứng ở vị trí của Lạc Lạc, Lạc Lạc còn lại rất bất nhã mà lui về phía sau ngã sấp.
Những người khác bị tình huống đột phát của các nàng kéo đi tầm mắt, hiện trường trong nháy mắt có chút rối loạn.
Thương Nguyệt Vô Triệt hung hăng nhíu mày mà nhìn Lạc Lạc nhào tới bên kia.
Tiểu cô nương này, lại dám tránh ra!
Lúc mọi người không có chú ý, mắt thấy tên đỏ sắp rơi tới trước mặt nữ nhân kia, Thương Nguyệt Vô Triệt vận khí ở đầu ngón tay, bắn ra một đạo khí lưu vô hình đánh về phía tên đỏ.
“Tíu tíu!”
Tên đỏ bị ngoại lực, đầu mũi tên nghiên nghiên, thẳng tắp cắm ở trên mặt đất bên gò má của nàng.
Trong hỗn loạn, Lạc Lạc mới lấy lại tinh thần, đuôi mắt liền nhìn thấy tên đỏ dựng thẳng ngay gò má của nàng.
Nàng không dám tin trợn to hai mắt nhìn chằm chằm tên đỏ.
Sao có thể rơi ở đây! Nàng rõ ràng đã tính rất kỹ!
Nhìn thấy tên đỏ cắm ở trước mặt của Lạc Lạc, tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.
“Nàng vẫn còn là một đứa nhỏ, làm vương phi thế nào?”
“Có phải là Lạc vương gia bắn sai chỗ rồi?”
“Sao có thể biến thành như thế?”
Một chuỗi lời nói thật thấp kèm theo sự thất vọng truyền ra.
Lạc Lạc nắm lấy quả đấm nhỏ từ từ giơ lên, hận không thể đem tên đỏ này bẻ gãy thành vô số đoạn.
Một lúc lâu sau, hoàng thượng cuối cùng từ trong nỗi kinh ngạc phục hồi lại tinh thần.
Hắn khoát tay ý bảo những người khác yên lặng lại, nhưng không có lập tức tuyên bố kết quả, ngược lại nhìn về phía Thương Nguyệt Vô Triệt.
Thập Tam, con xác định người con sắp chỉ kia là một đứa nhỏ?
Thương Nguyệt Vô Triệt hiểu được nghi vấn trong mắt hoàng thượng, mỉm cười rất khẳng định mà gật đầu.
Thấy thế, hoàng thượng không thể làm gì khác hơn là nhìn về phía Lạc Lạc đang nằm trên đất không chịu tiếp nhận sự thật, đứa trẻ nhỏ như vậy?
Tuy rằng không thừa nhận lắm đứa nhỏ này là Thập Tam vương phi, nhưng…….Dưới con mắt mọi người, hắn không muốn phá vỡ lời hứa trước đó.
Âm thầm thở dài, hắn ngược lại nhìn về phía Thượng Quan Hành.
“Thượng Quan khanh gia, con gái của ngươi tên gọi là gì?”
“Hồi hoàng thượng, tiểu nữ khuê danh Thượng Quan Lạc Lạc.” Thượng Quan Hành cung kính mà cúi người trả lời.
Nhìn vẻ mặt của hắn hình như có chút đắm chìm trong mừng rỡ, mắt lấp lánh phát ra ánh sáng.
Hoàng thượng gật đầu: “Thập Tam nếu đã dùng tên đỏ của trẫm ngự ban chỉ định nữ nhi của nhà ngươi……..”
Tả thừa tướng Lưu Thuyên vẫn trầm mặc lại nói chuyện vào lúc này: “Hoàng thượng, Thượng Quan Lạc Lạc vẫn còn chưa cập kê, còn là một đứa trẻ, lẽ ra không nên tính vào hàng ngũ chỉ hôn.”