Dưới trời xanh mây trắng, cung điện hùng vĩ giống như bao phủ trong một mảnh mây trắng lửng lờ.
Ngói lưu ly hùng vĩ ở dưới tia sáng lóe ra ánh sáng vàng ánh tôn quý.
Trong ngự hoa viên to lớn như thế, cao lương mỹ tửu tung bay, tay áo vũ giả nhẹ phẩy, kỹ thuật nhảy thướt tha nhẹ nhàng.
Mọi người vừa thưởng thức thức ăn ngon, vừa quan sát vũ điệu hoa lệ nhất cung đình, sung sướиɠ lâm ly.
Lạc Lạc ngồi ở bên cạnh Thượng Quan Hành, đôi mắt hiếu kỳ mà nhìn đông nhìn tây.
Tại sao không có hoàng đế trong truyền thuyết, còn nữa bóng dáng của Thương Nguyệt Vô Triệt cũng không thấy đâu, thật là lạ quá.
“Lạc Lạc, đừng có mất thể thống nhìn trái phải nữa, con xem công chúa quận chúa khác người nào không phải ngồi đoan trang, con học cho tốt điểm này, đừng làm mất mặt cha.” Thượng Quan Hành nhỏ giọng nhắc nhở nàng.
“Đã biết.” Lạc Lạc giả bộ nhu thuận mà cúi đầu trả lời, rất thục nữ.
Thượng Quan Hành lúc này mới gật đầu một cái, sau đó nghiêng đầu tiếp tục cùng đại thần bên cạnh khách sáo hàn thuyên.
Tiếng nhạc từ từ tắt đần, cung nữ nhảy múa từng người từng người chân thành rời đi.
Chỉ chốc lát sau, tiếng la dài hơi của thái giám truyền tới.
“Hoàng thượng giá lâm-------”
Mọi người rốt rít đứng dậy nghênh giá: “Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Lạc Lạc cũng hành lễ theo, mắt nhịn không được len lén nhìn.
Dọa!
Mới rình coi, thì nhìn thấy Thương Nguyệt Vô Triệt đang đứng bên cạnh hoàng đế một thân hoàng bào, hơn nữa ánh mắt cười nhìn nàng.
Nhìn ánh mắt gì đó của hắn, giống như vốn biết là nàng sẽ lén nhìn.
Lạc Lạc bĩu môi, ánh mắt hất qua bên kia không nhìn hắn nữa.
Kẻ thù gặp nhau, cũng hết sức chướng mắt!
Thương Nguyệt Vô Triệt không dấu vết mà thu hồi ánh mắt, nhìn thấy gương mặt trẻ con đáng yêu của nàng, tâm tình của hắn không lý do mà hào hứng.
Lão hoàng đế khoát tay: “Các khanh bình thân.”
Thuận theo, lão hoàng đế khí thế uy nghiêm mà ngồi trên ngự tọa, Thương Nguyệt Vô Triệt ngồi xuống ở chính diện Lạc Lạc, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy nàng đang lén nhìn hắn, hắn lập tức trở về nụ cười phong – lưu lỗi lạc, Lạc Lạc lại bĩu môi với hắn.
Đừng……..cười với ta giả như vậy!
Thương Nguyệt Vô Triệt như là đọc hiểu được ánh mắt của nàng, hắn chau mày, cười đến càng thêm huyễn lệ mê người.
“Hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của Thập Tam, trẫm mở tiệc chiêu đãi các khanh tề tựu, ngoại trừ chúc mừng còn có một việc vui khác muốn làm.”
Dừng một chút, ánh mắt của lão hoàng đế xẹt qua chỗ thần tử, còn có các thiên kim có mặt ở đây.
Sau đó, hắn lại tuyên bố: “Hôm nay Thập Tam sẽ ở trong số thiên kim ở đây chọn lựa vương phi, thiên kim bị chọn trúng chính là con dâu của trẫm!”
Lời này vừa nói ra, thiên kim có mặt cũng cảm thấy vừa mừng vừa sợ, ánh mắt thẹn thùng thổi về phía trên người Thương Nguyệt Vô Triệt.
Làm phụ thân các đại thần càng thêm sinh lòng chờ đợi, cũng hy vọng con gái của mình trèo lên được cái cửa hôn sự này.
Đối với ánh mắt ám hiệu thẹn thùng của nữ nhân, khuôn mặt tươi cười của Thương Nguyệt Vô Triệt thủy chung tao nhã lịch sự, ánh mắt lại xẹt qua từng thiên kim có mặt.
Bao gồm cập kê hoặc chưa cập kê.
Chống lại từng ánh mắt ngưỡng mộ của vị thiên kim, hắn đều lấy khuôn mặt tươi cười, không một đối xử khác biệt, gió – chảy tự sinh.
Ánh mắt của Lạc Lạc lóe sáng cũng nhìn hắn chằm chằm, đáy mắt chỉ toàn là hào quang hưng trí bừng bừng.
Chỉ là, nàng đang quan sát hắn lúc nào thì dược hiệu của “Ngày kế tiết” mới phát tác.
Tốt nhất là mất mặt trước mọi người, trước mặt tân nương tử tương lai của hắn bị tiêu chảy, một màn này nhất định đặc sắc cực kỳ, ha!